Nghe lòng chừng khô ráo | Nghe chừng còn khát khao
Nên gục đầu rất mau | Xin tội cả kiếp sau
Thấy cái ảnh lỡ tay chụp đẹp quá nên up lên khoe vậy thôi.

Lại thêm nhiều lằn trắng.
Những lằn chỉ mỏng manh, cắt ngang giữa mặt người.
Rồi sẽ trắng, trắng xoá.
Tinh khôi như thuở ban đầu.
Nghĩa là chấm dứt.
.......
[
(cũng nghĩa là sắp có iphone xài)
]
Ngày xem Trăng nơi đáy giếng...
Mớ hỗn độn ký ức của hơn 5 năm về trước ào về. Vật ngã. Cái giai đoạn mê đắm Trần Thùy Mai, một thời ngu ngốc. Ở tận cùng đâu đó, tự biết rằng, chính nó - đã giết đi cảm xúc trong tâm can tự khi nào.
Ngày xem Trăng nơi đáy giếng...
Những khung hình lướt qua, như có sóng điện chạy vào người. Giật thót. Chưa đủ xa mà thấy buồn, thấy lạ lẫm.
Chắc cũng chỉ chừng đó thôi.
Có những lúc thế này
Anh ngồi lại, mở đĩa nhạc xưa và nghe mê mải. Giọt sương, tiếng nước róc rách bên hiên vườn, con chim sâu nhảy nhót... khu vườn yên tĩnh.
Anh nghe thấy đâu đó trong mỗi ngày trôi, trong cơn vật vã, nỗi niềm số phận dâng tràn. Bỗng thương quá, người phụ nữ ấy. Khu vườn yên tĩnh là có đâu bao giờ, cho mẹ?
Lại thấy đâu đó, tâm hồn mình hóa đá, trơ trọi. Cảm xúc ngày tụt dần mà tình sao còn dài theo năm tháng. Ngày mới cứ mang âm vọng, còn thần thái rũ nhàu quá mau. Đôi phút, anh cũng muốn dừng lại mình, lặng người trong tiếng cười ai đó, hân hoan vì nỗi niềm ai đó và chua cay cùng buồn đau đâu đó.
Mà chẳng được.
Anh lôi ra mối dây liên lạc cũ. Dây thắt lòng, thắt tim đôi chút để nghe ấm một phút. Trả về đêm là những nhọc nhằn, khốn khổ, là cái xoay trở mình cho từng cơn nhức nhói. Ôi anh chẳng muốn thế này, thân thể tâm can - nát nhàu như nhau.
Lại thèm biển, được đứng trước biển và nghe lòng thảnh thơi như thời gian chưa xa. Cũng trong cơn bức bối, anh tìm về. Lần nào, biển cũng là nỗi xoa dịu hiệu quả.
Tổng hợp vặt vãnh những ngày qua.
Gần nhất.
Trưa qua đi xem Revolutionary Road. Chỉ ngay cảnh cãi nhau đầu tiên trên đại lộ đêm đã làm mình nhớ cặp đôi diễn viên ồn ào nhất trên truyền hình lẫn màn ảnh rộng của Việt Nam trong năm qua. Đúng là không liên quan khi liên tưởng. Nhưng, thật đáng xấu hổ. Cuối buổi phim, định bụng sẽ bỏ tiền đi xem lại vài cái phim Việt, để kéo mình không phải lơ lững mãi.
Hơi gần.
Bạn nghĩ sao nếu một sản phẩm tâm huyết của mình bị cho là bản nháp. Đôi khi bản nháp là tiền đề, là cơ sở đầu tiên để đưa đến 1 sản phẩm tuyệt mỹ. Nhưng nói chung, đã gọi là bản nháp thì hoặc là vứt đi (dùng từ cách thẳng thừng) hoặc là cất tủ bỏ xó (dùng từ cách nâng niu). Bản thân tôi không bênh vực những sản phẩm bị cho là bản nháp, bởi tôi cũng chẳng ưa gì. Nhưng, tôi khinh làm sao cái thói cao ngạo, khinh rẻ người khác đến thế. Đạp đổ người khác để tự tôn mình thì thật tởm.
Và bạn nghĩ xem, 1 sản phẩm làm trong 1 tuần, cho tất tần tật các khâu. Phần chính nhất được thực hiện trong 3 ngày thì có được gọi là hi-end? Cũng đừng dùng từ mộc, vì như thế là xúc phạm tính từ "mộc mạc".
Hơi xa.
Nghe Phương Linh hát Tình yêu trắng, bỗng thấy nhớ nhung quá đỗi.
Rất xa.
Và mưa rơi ... Tình yêu trắng ơi...
bỗng thấy xa xôi ... Tình yêu trắng ơi...
Tôi không giỏi kể chuyện, khi trong tư thế đàng hoàng, kể diễn cảm và ra điệu bộ để thu hút hàng người bên dưới ngồi theo dõi. Tôi nhớ, hồi lớp 3 năm tiểu học, tôi thà hát Bụi phấn hơn là kể 1 câu chuyện trước lớp để thi môn Văn Thể Mỹ (nếu nhớ chính xác cái tên môn học này).
Tôi giỏi khi phiếm với bạn bè, có diễn cảm, có pha trò, cả nghiêng ngã mỗi khi cao hứng. Như cách kể đoạn đầu Changeling cho Meg và 8 nghe.
Tôi không muốn gây thêm đau lòng cho bất cứ một người nào khác, bao gồm tất tần tật các thể loại nghề nghiệp trong xã hội này, có đạo diễn trong đó.
Nhưng mà...
1 tuần cách đây, tôi nằm nhà trong cơn đau nhức và xem "Slumdog Bạc Triệu", tôi giật mình. Hóa ra, đây mới thực sự là "phim kể chuyện nè". Từng tình tiết, nội dung cảm xúc được kể lại hấp dẫn, lôi cuốn và đầy nghệ thuật.
Tôi nghĩ ngay đến 1 nhân vật - hùng hồn lên báo chí khẳng định - phim của tôi thuộc dạng phim kể chuyện, không cần những ẩn dụ, ngôn ngữ điện ảnh này kia.... Và thấy thiệt là buồn nôn. Ôi "tiếng người" - nghĩa là người có thể buông tiếng bất cứ thế nào để biện hộ cho cái lỗi của mình.
Như tôi chẳng hạn, tôi thà hát Bụi phấn hơn là kể 1 câu chuyện đạo đức ngắn gọn, dễ ẹc hồi lớp 3.
Thừa nhận - không có gì là sai hay đáng xấu hổ cả.
Cuối cùng, tôi không muốn làm phiền lòng bất kỳ ai - dù chỉ là 1 đạo diễn tôi khinh.
I am also taking a challenge. So I was about to move to tear when i saw Angelin Joile. Can't belive she can act like that. Oscar for her is a certain.
.....
The reader, Benjamin Button rồi Changeling... cứ như thế này thì làm sao tôi còn có thể xem phim của nước Việt nữa đây? Thật là hoang mang.