Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2007

Thú Bông Lên Tiếng




Bầy Thú Bông Của Quỳnh
*dự cảm đúng từ 1/3 đầu truyện - 24h 25|02|07

Năm nay mùa đông lạnh hơn hẳn mọi năm. Gió cao nguyên cứ tràn qua, tràn qua từng đợt, những bông quỳ chấp chới vàng như sóng. Quỳnh bảo tôi : Gió ở đây một đi không trở lại
(...)
Nhà Quỳnh ở đầu thung lũng, khuất sau rặng hoa vàng. Tôi dừng xe đứng ngần ngừ, muốn tiến vào nhưng còn ngần ngại. Nàng mở cánh cổng gỗ thông, bảo tôi:
- Vào đây một chút đã anh.
(...)
- Mỗi năm vào sinh nhật em, Minh lại tặng một con thú nhồi bông. Em đem đi đủ hết, không sót con nào.
Nói rồi nàng lôi ra từng con một đặt lên cái giường còn trống trơn. Tôi đếm: có tất cả mười con, đủ màu, đủ sắc, đủ kiểu. Vậy là họ quen nhau đã mười năm. Vì sao Quỳnh lên đây? Bỏ xứ mà đi, chắc là có nỗi buồn. Chẳng tiện hỏi, tôi gần xa:
- Người ta bảo những người yêu thú bông thường là những người nhân hậu và mềm mỏng.
- Đúng rồi, Minh hiền lắm, năm mười tám tuổi đi học ngành thú y vì thích chơi với chó mèo.
(...)
Thời gian là thuốc thần diệu nhất, trước sau rồi nàng cũng nguôi ngoai đi thôi.
Bây giờ, Quỳnh không nhắc đến Minh nữa. Nàng cũng phải nể nang tôi một chút chứ, không có tôi ai chịu khó đưa nàng về sau những đêm sinh hoạt văn nghệ khuya khuya như đêm này.
(...)
Về sau có lần tôi đường đột hỏi Quỳnh vì sao nàng lại lên sống ở đây, bỏ Minh ở lại. Quỳnh nhăn mặt:
- Anh có để cho em yên không?
(...)
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy, chuông điện thoại réo liên hồi. Giọng Quỳnh như hụt hơi: "Anh đến chỗ Quỳnh gấp". Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng.
Cửa mở, Quỳnh hiện ra với đôi mắt sưng húp. Bao giờ cũng thế, như con chim sau cơn bão. Bất giấc tôi ôm lấy nàng. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác mình cần thiết cho một ai đó. Trong đâu tôi bỗng một tiếng nói vang lên như búa bổ: "Thật ngu ngốc, thật ngu ngốc!".
(...)
Cái tin hai đứa tôi đính hôn làm cả Hội bất ngờ. Lâu nay, sau nhiều công sức gán ghép vô hiệu, ai cũng nghĩ Quỳnh và tôi thuộc tuýp không còn khả năng yêu.
- Cậu tính cưới ở đâu? Ở trên đó à, ừ được, tôi cho phép, khỏi bày biện ở đây làm gì.
Nhà gái dễ dàng như thế thì càng thuận lợi cho tôi, nhưng không hiểu sao tôi không mừng mà nản. Tôi thấy rõ ý định của ông anh: chỉ mong cô em gái sớm lấy chồng cho xong.
(...)
Ăn xong món tráng miệng, tôi hút thuốc, đọc báo, rồi tháo giày, tất định nghỉ ngơi. Quỳnh dọn chén bát xuống bếp rồi trở lên, cầm chiếc khăn bông lớn:
- Để Quỳnh lau yên xe cho anh rồi hãy về, xe để ngoài hiên ướt cả.
Vậy là ý nàng không muốn tôi ở lại. Tôi lại mang tất, xỏ giày. Ngước nhìn lên, lưng chừng vách, muời con thú nhồi bông đang nhìn xuống. Hai mươi con mắt nhìn tôi. Con thỏ hồng thơ ngây, con nai vàng khờ khạo, con sóc nâu trân trối nhìn, như muốn bảo: Đây là chỗ của tôi, chỗ của tôi.
(...)
Những lúc đến nhà Quỳnh tôi lại có cảm giác như mình là kẻ lấn chiếm. Cái giá áo, cái tủ sách, giàn vi tính của tôi cứ từng món, từng món một tiếp theo nhau chen vào những góc trống trong nhà Quỳnh. Một buổi trưa tôi đến ăn cơm, thấy lũ thú bông đủ màu của nàng đã rời tấm giá gỗ ở lưng chừng vách. Thay vào chỗ của chúng là những cuốn sách của tôi. Khỏi phải nói, chẳng có hình ảnh nào làm tôi hài lòng hơn nữa. Cuộc lấn chiếm của tôi đã hoàn tất. Lũ thú bông lại bồng bế nhau vào nằm trong một cái thùng giấy to giữa sàn - chính là cái thùng ngày nào đã đưa chúng đến đây. Tôi đến gần, miệng thùng chật chội chưa đóng lại, một con gấu trắng như tuyết thò đầu ra nhìn tôi, đôi mắt buồn thiu. Gài vào cổ nó là con lừa khù khờ màu xanh dương, cái mõm màu tím nhe ra như đe dọa, như tự vệ... Tôi bảo: "Để anh giúp em một tay". Tôi đè mạnh cả bầy thú xuống để đậy miệng thùng. Quỳnh nhăn nhó, trông mắt nàng tôi đoán chừng nàng đang nghe cả bầy thú đang kêu thét lên, đau đớn.
(...)
Chiều ấy ở Văn Phòng Hội, tôi ngồi thừ ra, mân mê mấy gốc râu.
Phi Phi, cô kế toán của Hội trêu:
- Còn hai hôm nữa cưới vợ rồi, mừng quá hay sao mà ngẩn cả người ra vậy, ông anh?
Tôi thở dài:
- Không biết nữa, sao mình thấy lo lo
- Lo cái gì, chị Quỳnh hiền và dễ thương như vậy, anh vớ bở lắm rồi.
- Ừ, nhưng mình đã biết gì nhiều về cô ấy đâu
- Kệ đi anh, có nhắm mắt nhắm mũi một chút mới yêu nhau được. Tỉnh táo quá thì ai mà dám yêu nhau. lấy nhau
Tôi lại thấy vững tâm. Dù sao đi nữa, giấy đăng ký kết hôn đã xong. Đạn đã lên nòng, gạo cũng sắp thổi thành cơm.
(...)
Tôi ngồi thừ trên ghế mây nhìn qua cửa sổ.
Tôi lắc đầu. Mơ hồ, tôi nghĩ đến Quỳnh, đến Minh, đến những con thú nhồi bông với đôi mắt khắc khoải câm lặng. Có tiếng gọi nào trong ánh mắt ấy, tôi không rõ, một tiếng gọi thiết tha và nung nấu từ trong bản thể đã khiến họ chấp nhận bước lên con đường đầy bất an và đau đớn. Và tôi, dù không hiểu hết điều bí ẩn, cũng chẳng bao giờ đủ nhẫn tâm làm họ đau đớn thêm.
Thôi, để Quỳnh đi. Nàng cần một không gian rộng hơn để sắp đặt thứ hạnh phúc ngoại khổ của nàng. Tiến đến bên cửa sổ, tôi nhìn xuống con dốc xa, chìm trong sương muối lạnh giá. Gió cao nguyên cứ tràn qua, một đi không trở lại.
Gió về nơi gió phải đến. Trước mắt tôi, những rặng quỳ không hoa cứ mãi oằn mình vươn về phía lũng sâu.

Trần Thùy Mai
(
Lược trích:
Bầy Thú Bông Của Quỳnh
Nguyên tác:
Tập truyện ngắn Mưa Đời Sau_Trần Thùy Mai_NXB Văn Nghệ
)
Mùa xuân rồi, họ yêu nhau!
Rộn rã quá !

16 nhận xét:

Sorento Nguyen nói...

Hơi bất ngờ nhỉ : Tuýp người không còn khả năng yêu ???

¤ Robbey ¤ nói...

Cái tựa này quen quen. :-?

Đỉnh Yên nói...

Đã hiểu gì chưa mà comment thế 2 em iu?

Đỉnh Yên nói...

Hic em đúng ! Chẳng dám trách móc em mà làm gì ! Tự bản thân anh cũng biết mình không mỏng ! ( đang cố chứng tỏ mình nhân hậu đấy nhé ! hehe )

Sorento Nguyen nói...

Không cần hiểu ... chỉ cần cái gì còn ở lại sau câu chữ của người viết là ...
cái bất ngờ thứ 2 lần này nữa và hình như là chủ yếu "để giữ" cái Yêu của loài thú "Tỉnh táo quá thì ai mà dám yêu nhau. lấy nhau".
Con người thì sao nhỉ ??? Làm sao đây em ???

Sorento Nguyen nói...

A`, mà con chuyen nay nua, làm sao em biet Gió không trở lại ???

Đỉnh Yên nói...

Hóa ra Sô vẫn chưa tìm ra được cái bất ngờ sau cuối mà chính em tìm được ở 1/3 đầu truyện theo dự cảm.
Gió - có trở về hay không - tùy vào tâm của gió và tâm của người nữa !

...:x:Koi`:x:... nói...

"Tôi" cũng yêu thú bông _ vì tôi nhân hậu và mềm mỏng !
Anh H cũng thế nhưng chỉ không ...mỏng ?!!Anh Huy nhỉ ?! ( chờ đợi câu trả lời kèm trách móc ^^):xxx

Đỉnh Yên nói...

Hóa ra bé SÔ vẫn còn ngây ngô !

Sorento Nguyen nói...

Đã bảo quanh mình là "Bình Thường" ... À, mà dù sao đi nữa chẳng phân biệt Thế Giới quanh mình là gì mà Yên. Yêu là Yêu thôi. Gió là Gió thôi.

UnI nói...

Những gì khg thể thì đừng miễn cưỡng! Có cố gắng cũng khg thể toàn vẹn được.. Điều gì dễ đến thì sẽ dễ đi, vậy thôi! Gió dễ đến, nên sẽ rất dễ đi...nhưng rồi gió sẽ về.. Và ta lại đoàn viên, và ta lại YÊU nhau! :)

Đỉnh Yên nói...

Có phải cả Uni cũng đang ngu ngơ như Sô?

Sorento Nguyen nói...

Chẳng Yên chút nào. Sao cứ lôi tên mình vào chiến sự thế ! Chẳng ai có đôi mắt và dự cảm "Khác thường" nhạy bén như Yên đâu.

Đỉnh Yên nói...

Sô muốn Yên thì Sô đừng để chữ khác thường nổi bật lên như thế, như thế thì chắc chắn Sô còn phải tham gia chiến sự dài dài
Ha ha ha

Donacamela nói...

Nàng cần một không gian rộng hơn để sắp đặt thứ hạnh phúc ngoại khổ của nàng.
Tình yêu anh dành cho Quỳnh không đủ rộng sao?

Đỉnh Yên nói...

Rộng nhưng đó không phải là thứ tình yêu mà Quỳnh thực sự cần Donacamela à!