"Vĩnh Biệt Tugumi" không thu hút từ những trang đầu quyển sách.
Tất nhiên, nó không thể như "Nếu em không phải giấc mơ". Không có cái thu hút từ những tình tiết đầu với nữ nhân vật chính về nhà, cởi bỏ toàn bộ xiêm y, trong tư thế thật cởi mở thế, cô mở tủ lạnh và thưởng thức một ít rượu vang.
Nói như thế, bởi vì tôi từng bị ấn tượng mạnh với lối dẫn nhập rất thuyết phục và lôi cuốn của Mac LeVy. Vì có một chiều Alex, tôi không định đọc nhưng đã bị hút vào đến 1/3 cuốn sách về giấc mơ, chỉ khi ánh đèn vàng đã ngập tràn trên phố, chỉ khi tôi không còn đọc rõ một con chữ nào nữa với cặp mắt quá mệt mỏi của mình, tôi mới phải dừng lại.
Còn Tugumi. Đến với tôi từng đêm, là quyển sách gối đầu nằm của tôi thời gian vừa qua, chừng 1 tuần. Như 1 quán tính, khi tôi nằm xuống để chuẩn bị cho giấc ngủ của mình, tôi lại mở sách và đọc, dán mắt vào từng con chữ, từng trang sách, đợi cái ngủ ập đến, tắt đèn, giữ miếng chặn sách để tối mai tiếp tục, và ngủ.
Chính xác là Tugumi khiến tôi có thích thú là từ khi cô mở lời tỏ tình thật ngô nghê. Hình như là chương “Thú nhận” hay “Bởi tại đêm” gì gì đấy (xin lỗi tôi không có thói quen nhớ chính xác kiểu vậy).
Nhưng gần đến cuối truyện, tôi đã cố thức gần hết 1 đêm để đi đến kết cuộc. Lý do thì thật buồn cười. Tôi tìm xem thật ra đến kết cuộc, đến cả cái chết của Tugumi, Banana Yoshimoto có cho một cao trào hay một trận thót tim nào không?
Kết quả là: không
- Cả cái chết cũng nhẹ nhàng như thế
- Cả cái hố sâu cô đào để trả thù cũng để dự báo và đẩy nhanh kết cuộc của đời mình vẫn nhẹ nhàng thế
- Cái vĩnh biệt cũng nhẹ nhàng thế
Hóa ra lại hay, lại khiến tôi thổn thức hơn khi kết truyện.
Tôi không thích Tugumi, vì tất cả những gì tác giả cố tình tạo ra cho cô ấy.
Tôi thích sự trong trẻo, cảm xúc rất lành của Shirakawa Maria. Cái nhẹ nhàng này làm mạch dẫn từ đầu đến cuối truyện, cũng là tác nhân lôi cái cố gắng của riêng tôi theo dõi tiếp mạch truyện. Giống như tôi thấy những cảm xúc của những người đàn bà xứ biển chẳng đủ lôi cuốn và hấp dẫn bằng một người đàn ông thành thị chấp nhận ly dị vợ để tìm sự thanh thản, nhẹ nhàng cho đời sống vợ chồng.
Tôi mất 1 tuần cho Banana Yoshimoto trong khi chỉ cần 1 ngày cho Marc Levy. Nhưng cái ám ảnh về sự nhẹ nhàng thanh thản của bà đày tôi đến tận bâygiờ.
Bà – hay thật.
Tổng số lượt xem trang
Thứ Hai, 16 tháng 4, 2007
Lan Man Về TuGuMi
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
12 nhận xét:
:), Yêu Nhẹ Nhàng. Nhẹ nhàng Yêu chẳng cần vội vã !!! :)) !!!
...Hay!
Nhưng cái lan man thiếu cái đoạn "sách được tặng" :> Hahahaha
Sẽ (cố gắng tìm và) đọc.
Em là ng dản rị nhất thế rới dồi ạ. :">
@ Rõ khổ. Người đang yêu lúc nào cũng nói đến yêu ! Chán quá Sô nhỉ?
@Nhóc: uhm, được tặng có cả chữ ký và chủ ý từ ban đầu luôn đấy nhé :P :)))
@Kun: nhờ người yêu em ơ SG kiếm dùm cho mà xem ! :)
Nhưng ai cũng nhẹ nhàng thế thì truyện sẽ chán lắm anh ạ... ^_^
Đặc biệt sẽ rất chán với những người thích sốc nổi như em ! Đúng không :P :))
@ Rob: may thay cho anh chưa cảm nhận được sự giản dị nơi em ! :P
@ Sky: Cái hình í search từ mạng, ko có scan. :P Sky nhẹ nhàng ngang ngửa Tugumi ấy !
Sao không scan cả chữ kí và con dấu của người ta lên mà PR lun!
Đọc sách xong nhớ mỗi Banana, quên mất người tặng sách...
Ghét! :P
P.S : Cơ mà Sky cũng nhẹ nhàng ngang ngửa Maria, Mèo nhể? :))
Chắc cũng phải viết một cái review để cạnh tranh với blog anh thôi. Thích truyện này hơn N.P nhiều. Hmm, ko biết nói gì thêm. Hai vậy!!!
Đăng nhận xét