Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2007

SRI RADHA




Hãy đến đây và nhận phân nửa
phần còn lại của cuộc đời ta,
nhưng hãy làm đầy từng khoảnh khắc
của phần còn lại đó chính là ta
bằng niềm say đắm của em.
Phải chăng sự ngả giá là chẳng công bình?
Rồi để ta lại với phút giây đơn lẻ
và lấy đi sự ngơi nghỉ cuộc đời ta,
nhưng cũng giống như bầu trời,
tràn ngập với khoảng không vũ trụ
ngự trị trên khoảnh khắc ấy thôi.

Không, xin hãy đừng như bầu trời
Hãy đến gần và thành cụm mây ấy
băng qua quá khứ, hiện tại và tương lai của ta
để rồi khi ta chạm phải chính mình,
Ta sẽ chạm được gió mùa trong thân em
Những tiếng thở dài em sẽ có
cơn gió nhẹ làm tuôn tràn bởi nỗi niềm tuyệt vọng
của đại dương bát ngát xa xăm
và, khi ta mỉm cười
rồi chạm phải chính mình
cơn gió nhẹ sẽ dừng hẳn lại.

Sự tồn tại cuộc đời ta,
không quan hệ với cái chết đang gần kề,
khiến mỗi ngày sẽ làm mới kiếp nhân sinh của nó
cho những tháng năm của thời thanh xuân em có
Em sẽ tồn tại như một mảng trời xanh
khắc chạm bởi quyền uy ta có
hoặc chỉ như toàn bộ màu xanh
của tất cả điều ta được biết, chỉ một phần được biết mà thôi
và những khát vọng chưa hề biết đến
bởi ta luôn khoác áo màu xanh,
em cũng thế phải trong màu xanh ấy.
Làm sao ta lại có màu nào khác chăng khi
điều ấy sẽ làm tan náy trái tim ta
nếu em đã có màu nào khắc hẳn màu xanh?

Phải chăng sự ngả giá là chẳng công bình?
Vậy hãy đến, hãy đem đi
ngay cả khoảnh khắc đơn chiếc ấy
Nhưng chớ uốn mình mà hãy thẳng tắp
trong đôi mắt ta
Hãy gặp gỡ ở nơi gã lữ hành trơ tráo
Kẻ đã băng qua địa ngục nối tiếp nhau
Và, chính nơi địa ngục tận cùng
Vẫn đứng dưới tàn cây xanh lá
và đợi chờ em đến cùng ta.

Ramakanta Rath

3 nhận xét:

REMINISCENT SKY nói...

Công nhận, thơ cũng như cái tựa đề!

= SIÊU TRÂU BÒ® = nói...

Gương mặt cô gái đầy biểi cảm... :)

Đỉnh Yên nói...

Khoảnh khắc chup được đấy bạn.