Nhủ lòng phải sống ngăn nắp, mãi vẫn không thực hiện được.
Mới tức thì, lục mãi trong đống balô xen lẫn giỏ xách, cặp táp, túi đi làm... chẳng thấy con chuột máy tính màu xám chuôi xanh mua nhân dịp công tác Hoa hậu Hoàn vũ VN. Rõ ràng, thỉnh thoảng vẫn thấy nó nằm ở đâu đó (không chính xác nơi nào nhưng có nhìn thấy). Thế mà đến khi cần thì chẳng thấy nó ở đâu. Tức mình khủng khiếp.
Đúng ra, cảm giác sống trong một không gian ngăn nắp gọn gàng, tìm gì thấy đó thật là thích. Mà mình thì cũng đôi lần được như thế, đại khái như những dịp Má lên mà có ngủ lại, hay khi đến cả mình còn chịu không nổi cái mùi cùng hằng hà số thứ linh tinh trên bàn, trên nệm và trên sàn nhà thì mình cũng ngăn nắp được cỡ 1 tuần. Sau đó, mọi thứ đâu lại vào đấy.
Mà, cái sự không ngắn nắp này nguy hiểm lắm. Rõ ràng nhất là mình sẽ tự nhiên khi không cái phát hiện bị mất nhiều thứ mà chẳng hiểu tại sao? (thật ra là hiểu).
Thế mà có những thứ, đầu óc cứ linh tinh không ngăn nắp chi cả mà cứ nằm ình ở đó, in hình rõ nét lên mấy dây thần kinh. Muốn quên chắc phải cắt mấy cái sợi đó đi.
Chán thật.
7 nhận xét:
Đồng ý, đồng cảm, nhất trí, chia sẻ, 100%!
Không cắt được đâu anh, chỉ có chờ những thứ không ngăn nắp tiếp theo tới, thì những cái cũ may ra mới vào trật tự. Những thứ trật tự thừa mứa!
Nghe Ý Lan đi anh
Có nên check trong... đám bạn coi thử có ai có thói quen... cầm nhầm hay không nhỉ? :D
Gớm, chuột máy tính thì liên quan gì đến dây thần kinh? Cái này là 'nhìn đâu cũng ra...'! =P
@ HNLT: có khi nào là bạn Hùng ko?
Hihi.... bay gio tui moi biet ong cung be bon nhu vay. Hihi.....
Đăng nhận xét