Giữa bộn bề bài vở, lẽ ra phải chuyên tâm làm việc. Nhưng (ở đời luôn có chữ nhưng mà), mon men vào blog Mog Meg đọc thơ của Nguyễn Vĩnh Nguyên.
Kết quả là xụi lơ và blogging.
Bỏ quên cơn say lưng chừng dốc
sớm mai gió cuốn lên trời
May còn em, một ngày đạm bạc
chiêu hồn người bằng thoáng sương trôi...
...may có em đời ta rách nát
vẫn còn đồi núi để rong chơi!
Có bài hát buồn treo trên đồi thông
nên những đêm hồn mình ngập gió
Những nẻo đường dài - sâu như hơi thở
mãi giam cầm những giấc mơ phiêu phong
...mãi giam cầm những câu thơ đi hoang...
Trăm phần trăm, dốc cạn một ngày vui
để một đời trong mắt em hư đốn
ta - đứa trẻ vô gia cư đần độn
chờ đêm qua, nghe thương nhớ con người!
Đà Lạt đong đưa
Đà Lạt không rơi
ta biết bám vào đâu ngoài nỗi nhớ?
đành hẹn em một ngày xanh như cỏ
lại về ngồi trong phố hát ầu ơ...
(nguyễn vĩnh nguyên)
3 nhận xét:
nhớ Đà Lạt mất rồi.
Đà Lạt, Quỳ đã rộ rồi đó...
@ anh Dao và SC: đã có cái hẹn mùa đông rồi. :)
Đăng nhận xét