Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Câu trả lời

Hiểu theo nghĩ chủ hay thụ động thì ngẫm lại anh ĐB vẫn đúng.

Chỉ là thế - Có bao giờ em nghe tôi nói.

Cảm giác này, nó quen như chưa từng là cũ. Có điều cách tiếp nhận của mỗi người sẽ khác, giới hạn của thời gian chịu đựng cũng khác. Tôi thì chỉ mong sao, không ai phải thê thảm như mình. Nghĩa là, bản thân tôi có thê thảm thì cũng đã đành. Vì. Nó quen.

Câu trả lời khó khăn.

Có lần, bất giác hỏi thôi, thời gian bao lâu là vừa. Tôi hỏi, vu vơ vậy mà có người cho tôi một tràng. Thú thật, không để tâm lắm vì vừa bận viết bài, và nghĩ là hỏi cho có chứ nó lâu mau thế nào là tùy vào mình. Nhưng rồi, thấy người ta đúng khi sau một tràng dài, giải thích từng ý, từng chi tiết đưa ra, có minh họa sống động, rõ nét thì kết luận: không nên tự vấn thời gian bao lâu mà hỏi lòng còn có hay không? Nghe hợp lý hơn.

Trên đây là những gì:

Nói linh tinh trong một chiều muộn. Đợi thằng em đến ăn tối (hôm nay khùng, bỗng dưng hứng bao ai đó đi ăn. Người may mắn là người đang được đợi). Tôi đang có 1 vấn đề, à, chính xác là tôi vừa kết thúc 1 vấn đề. Vấn đề làm tôi có nghĩ tới, chính xác hơn là nghĩ nhiều trong khoảng vài hôm qua. Nó đã xong trong chiều nay. Nhanh. Gọn. Lẹ. Một cách bất ngờ. Chả biết nên vui hay buồn. Và dù việc kết thúc có xảy ra như thế nào thì:

Xin nhớ dùm là: chưa bao giờ và cũng không bao giờ, tôi muốn một ai khác phải trải 1 cảm giác nào đó, có phần thê thảm, như tôi.

1 ngày trước Giáng sinh 08.

3 nhận xét:

sweet18 nói...

có người còn thê thảm hơn bạn rồi...mong cho ngày giáng sinh và tất cà những ngày sau giáng sinh 08 vui hơn 1 ngày trước giáng sinh 08 này nhé ĐY

BooBoo™ nói...

chẳng biết chuyện của anh là gì, nhưng tin đi, có những trải qua thê thảm không kém, thậm chí, nó thê thảm đến mức là không qua được, nó đằng đẳng vào đe dọa cuộc sống mình không ngừng nghỉ.
Ôi, Giáng sinh quá rảnh buồi trưa, chiều đi đập phá nè :))

BETTY nói...

phải công nhận : cao thủ trong "tuỳ bút"