Về với biển, ngày xuân.
Khi tôi - cùng 1 ba lô, 1 giỏ xách - đặt bước đầu tiên lên bậc thang của chuyến xe đêm, tôi thấy rõ nhất cảm giác "tìm đời mình trên những chuyến xe". Và có lẽ, tôi cũng phải như lời hát, tìm đến cạn trời đất xót xa, vẫn mịt mù.
Nha Trang có bão, nhưng mưa không nhiều, chừng dăm mười phút là tạnh, đủ để tạt ngang 1 quán bên đường, nhâm nhi 1 ly nhỏ cà phê sữa. Gió lạnh, nhưng thêm áo khoác thì vừa mát. Biển động, nên không còn hàng hàng người dẫn nhau ra biển. Sóng vỗ bờ có khi cao quá đầu người, bọt tung trắng xóa. Vài người dân vác cây khô trên cát về nhà. Tôi - 1 áo gió đen, 1 ba lô, 1 xe máy (thuê) - đứng nhìn. Biển sáng thật dễ chịu.
Khi sóng cuộn, tôi cảm nhận chút gì đó trào dâng trong ngực. Có 1 ý tưởng điên rồ, nếu mình - chơi trội - nhảy xuống biển ngày có bão thì sẽ như thế nào? Sẽ hòa mình vào tung đợt trắng xóa kìa, hay chìm dần vào biển đen đầy cát và nhiều vực xoáy? Tất nhiên, khi đã gọi điên rồ, người ta có cách để kìm chế mình.
Con đường Trần Phú vắng, nên gió thênh thang và lộng lộng hơn. Có vẻ hơi dơ do không được chăm chút vệ sinh như những ngày hội sắc đẹp. Một vài góc đường thoảng hương hoa sữa. Sao tôi lại có thể ghét cái mùi hương này đến thế ?
Và xuân. Xuân về trong cảm giác khi đâu đó, người ta đã mở tam ca áo trắng hát mùa xuân ơi. Tôi nghe thấy. Thấy là, cảm giác xuân chết dần khi người ta thêm tuổi lớn. Xuân là một cái gì đó gây xáo trộn đời sống thường ngày, Hải Miên nói cách đây 2 năm. Tôi cảm nhận rõ nhất là ngay bây giờ.
Cuộc đời tôi xáo trộn. Có những thứ đến, thứ đi, mong đợi và vô can. Hiểu thế nào cũng để lại chút ảnh hưởng, khi thì sâu sắc, có lúc nhẹ tênh. Mà với tôi, dù nhỏ hay nặng, ít hay nhiều cũng làm bận lòng suy nghĩ.
Năm nay của tôi chưa cho tôi cảm giác thỏa lòng, mãn nguyện. Cuối năm, tôi đùa nhưng thật thà với mọi người, tôi buồn, tôi bị một đòn chí tử. Và tôi đi. Tôi phải đi dù không biết mình đi để được gì?
Và cái hiền hòa của thành phố biển là nơi tôi tìm về. Cảm xúc là mình khi độc lập làm nên điều gì đó có thể cho tôi thấy mình lớn hơn, chín chắn hơn một ít. Để tôi biết, dù có như thế nào, tôi phải tiếp tục đương đầu, bước tiếp. Với chút niềm tin mình có thể làm được, ở bất cứ khía cạnh nào.
Ngày hôm nay, ngay giây phút này thôi, biển ngoài kia đang gầm rú, gió rít theo từng cơn, tôi mong có ai đó giữ dùm tôi 1 mối dây liên lạc. Cho tôi thấy ấm. Thấy vừa đủ 1 nỗi - hân - hoan do tôi cố bày cho mình.
2008 của tôi trôi qua sẽ thêm phiền toái và đau đớn nếu không có gia đình, 8, Meg, Sky bên cạnh. Lời cảm ơn gửi đến tất cả.
Tôi cố vui, để đón 2009 (vừa đến).
(tấm hình chụp ngay ngày đầu năm, nhăng nhố cho vui vậy mà)
11 nhận xét:
Sôi động lên chút... Sailing Club... hihi...
Sao khong co hinh cua anh?
chúc mừng bạn vượt qua đau đớn và buồn phiền 2008...mong cho cũng entry này năm sau sẽ vui vẻ hơn mừng rỡ hơn..2009 hạnh phúc...
Thanks.
Nhớ mua wà nha a. :X
Nhớ mua wà nha a. :X
Về rùi còn đâu quà với cáp. Hehe.
Về rùi còn đâu quà với cáp. Hehe.
Khiếp! sến! sến! sến! (Có 1 ý tưởng điên rồ, nếu mình - chơi trội - nhảy xuống biển ngày có bão thì sẽ như thế nào? => em mà nhảy xuống thì hết bão đó)
Mà chú em cũng đa sầu đa cảm quá. Chẳng biết là có chuyện gì nhưng cứ lờ đi mà vui chứ, ở SG có quá nhiều cái để vui, thế mà đi mất làm chị tưởng chú "trốn". Đùa đấy, chúc năm mới vui vẻ nhé.
Bà chị ko nói năng lung tung nhé.
Da lau ko doc duoc blog nao "touch in my heart" den vay..! Nam nao cung don xuan o NT,nhung chua bao gio co du cam xuc de viet ra... Thanks Dinh Yen, ban da tim den bien nhu toi luon tim ve su binh yen tu noi minh da sinh ra.
Đăng nhận xét