
Nói đi chứ?
Thôi im đi ...
có nói cũng bằng thừa ...
khi những vô ngôn đã hóa tâm niệm, đã hóa nghĩ suy và hóa sự thật, trần trụi, đến hiển nhiên ngỡ ngàng.
Thôi im đi ...
có nói cũng bằng thừa ...
khi những vô ngôn đã hóa tâm niệm, đã hóa nghĩ suy và hóa sự thật, trần trụi, đến hiển nhiên ngỡ ngàng.
Buổi sáng chủ nhật - trời không thật trong, nhiều gió nhưng mát lành ...
Bắt đầu bằng một nụ cười nắng mai thể này thì thật thích, có thể xem như một dấu hiệu tốt lành.
Hi - End người đông, rộn ràng những câu chuyện.
Hi - End những lời nói, lời chào khi thật khẽ khi thật to, cũng bình thường thôi.
Ngày nghỉ, ngày của hỏi han, của gặp gỡ cũng như những ân cần.
Riêng có một nơi ồn ào những rộn ràng nhất.
Nụ cười của nắng mai thôi rạng rỡ để thêm vào một phút tư lự
Hiền : Anh không biết à, anh Nhím mới mất xe.
Huy : trời, không ai nói thì làm sao anh biết. Ít ra anh Nhím phải chơi nguyên 1 Blog 15 phút hoang mang như anh chứ.
A Nhím : ( rưng rưng ) Anh chẳng biết vì sao xe không cánh mà bay.
8 : Trời, ai nói của anh không có cánh chứ. Anh nói là anh mới gắn vào mà ????
A Nhím : không, anh không ...
Meg : thôi, dù gì cũng bay rồi ... Hiền mau dựa vào A Nhím để êm vui đi kìa
Hiền : Anh - dựa vào nhau đi anh - cho nhau yên vui, ấm áp cuộc đời nè.
Ôi Cafe Hi End và những đứa chưa kịp già
(sorry anh Nhím )
--------------------------
Photographer : Huy, Hiền
Idea : Huy, 8, Meg, Hiền
Phone & Camera : Nokia 3320 of Mr Nhim
Place : Hi End Coffee
Time : 9AM to 12AM
Date : Sunday, 02/07/06
Gần đây nghe một phát biểu linh tinh của 1 trong 4 D của Việt Nam, cảm thấy buồn cưới quá. Dù gì cũng là đồng nghiệp lại là đàn chị, không biết cái D tinh tướng kia có suy nghĩ về những gì mình nói ra không? Một lần lên báo, một lần vui miệng bạn bè, cho thấy một lối nghĩ hẹp và một cách nhìn phiến diện. Tôi cho là ngông nghênh, là kém nghĩ, và không bàn cãi.
Mà buồn cười, qua chuyện này, lại nhớ đến cái diễn đàn Giai Điệu ngày xưa, một thời ngang dọc, một thời tung hoành, lăn xả. Than ôi ! Giờ còn đâu. Ngày xưa, bất kể chuyện gì, miễn là khó chịu sẽ được đem ra mổ xẻ, bình luận đến tranh cãi, gay gắt. Bây giờ thì, cũng tức, nhưng thôi, già rồi ( lắc đầu ngán ngẫm )
Thôi, Nhung có như thế nào, xứng cái gì không xứng cái gì thì miễn mình thích Nhung là được.
Tối qua, ngồi nhà xem lại lần thứ 5 Hòn Đá Trong Vườn Tôi mà Nhung diễn trong Liveshow Giải Mai Vàng, thích, thích và rất thích. Xem mà nhớ đến cái thời xưa - cũng lại là xưa, sao ngày xưa có nhiều cái để nhớ, để thương quá nhỉ ??? - Cái thời mà Nhung hóa trẻ để hát Nắng Về Theo Anh. Lúc đó thích bao nhiêu thì bây giờ cũng thích y chang như vậy. Cái thời mà liveshow Nhung - And Friends - mình ngồi ờ khán đài xa thế mà Nhung còn cười với mình ( trời ơi rưng rưng ) , ... cái thời mà ... thôi mình tự biết, nói ra mắc công xấu hổ ...
Thích nhất là Nhưng mặc đồ hở mà đẹp ( hehe, có hình minh họa, ai xem chịu không nổi ráng chịu ). Dù gì cũng biết cách ăn mặc, đỡ hơn D kia, chẳng có gì mà cứ tinh tướng.
Thích nhất là Nhung rất chuyên nghiệp. Ai bảo là D thì không lăn xả nào, nhìn Nhung hát mà múa may điên cuồng cùng nhóm múa minh họa mới thương thật thương. Rất chuyên tâm, rất hòa nhập. Mà có thể do mình thích, nên mình mới chú ý đến vậy, chú ý đến từng nét mặt, mình cảm nhận được Nhung căng thẳng và lo lắng cho tiết mục của mình lắm. Cho nên cố gắng ngồi chụp lại từng động tác đặc biệt, từng chi tiết của màn biểu diễn quá sức tuyệt vời này. Chụp rồi đem lên khoe, mà nói trước ai thích thì xem, không thích xem xong thì đừng phát biểu linh tinh, tui nổi khùng tôi chửi ... ráng chịu.
Túm lại, chưa bao giờ cảm thấy cần viết 1 blog thật thà về Nhung như vậy.
Túm lại, chưa bao giờ viết blog mà .... như vậy vì không nghĩ sẽ viêt như vậy bao giờ
Túm lại, chưa bao giờ muốn xem Nhung hát live như vậy ....
... và thích Nhung mãnh liệt trở lại ( có nghĩa là đã từng mãnh liệt ) Hehe
Lật mở ..
Những dòng viết hiện ra, nghe
mênh mang mênh mang nhiều uẩn khúc
Rồi lật mở ...
Ám ảnh ngay cả chiếc bóng của mình
một chiếc bóng hiện hữu trong một phần người sai trái.
Tim ngân lên những âm vực sâu hút,
và tay gõ chạm bóng đêm.
Mông lung như chực chờ
Lại lật mở ...
Này là tinh mơ, này là bóng đêm kỳ hoặc ...
này là những ngọt ngào cay đắng ...
và này là những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Tan biến.
Nghe từ đêm tiếng vọng từ trong mình,
thổn thức những niềm nỗi ngày xưa.
Và nhủ lòng vì đời vẫn thế, cuộc đời vẫn thế, và ...
cũng vì ngày mai rồi sẽ khác ngày đã qua.
Và này thôi, tay đưa nhanh đóng lại.
Chẳng lật hay mở nữa làm gì ...
Ssợ lắm rồi những cảm xúc xa xưa, cứ ẩn hiện ủ hoài trong tâm trí.
Dù vẫn biết ngày kia rồi sẽ khác, ta vẫn hoài ôm một nỗi riêng mang.
15'
Bạn nghĩ gì trong thời gian hốt hoảng 15p
Ngày hôm qua, bữa tiệc tại nhà bé Uni sẽ trọn vẹn hơn nếu tôi không bị văng khỏi xe và chạm đất một cách bất bình thường. Thành ra tôi có khoảng thời gian 15p hốt hoảng.
Cảm giác mình bị ngã thật là thê thảm. Và hình như luôn là như vậy, mỗi lần bất trắc xảy ra, điều đầu tiên tôi luôn nghĩ đến là tình trạng xấu nhất của mình sẽ phải chịu là gì ? Rồi hốt hoảng để dù biết rằng xung quanh mình nhiều lời hòi han có sao có sao không? thì tôi vẫn không thể đáp trả.
15p - ngày hôm qua hình như không còn thơ dại nữa, đời hơn, thực thà hơn.
15p - những nghĩ ngợi hóa thành bất ổn, hoang mang vận vào người
15p :
- Tôi nghĩ đến gia đình
- Tôi nghĩ đến nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, tôi sẽ như thế nào và những rắc rối từ đó sẽ là gì?
- Khi Lang đứng cạnh tôi hỏi han, chia sẽ, tôi lại hoang mang về một lần khác khi không có ai bên cạnh, không có những người như Lang, như bạn, ... Tôi sẽ thế nào?
- Tôi nghĩ đến việc nạp card điện thoại, phải gọi được một ai đó giúp mình. Mà nếu không có ai để gọi thì sao?
- ...
Tôi nghĩ và tôi nghĩ ... nghĩ nhiều quá ...