
Trưa nay, ngơ ngác cùng Tư đôi phút.
Lâu rồi, hờ hững với Tư. Thấy quyển Tạp văn mới đặt trên bàn đồng nghiệp, cũng cho qua, nghe đâu đó có bài của Tư, cũng cho qua...
Chỉ sáng nay ngồi đọc một loáng Nửa đời ngơ ngác, mới giật mình. Tư viết tỉnh hơn ngày xưa !
- Hay là do anh tỉnh táo hơn? (8 hỏi)
Có thể lắm chứ. Vì tỉnh táo hơn mới nghe buồn mình quá đỗi khi thấy cái tôi-trong-veo biến mất tự khi nào? Anh vẫn khóc khi đọc chuyện chú Đời, khi vẫn biết quá nhiều chuyện không-Như-Ý xảy ra với mình, vẫn rất trịnh trọng khi nhắc về Giao Thừa.
Và man mác khi so đo với chính mình về hàng động sáng nay. Nếu là ngày xưa, chắc họ nói anh là giận dỗi, cái nhảy cảm quá mạnh khiến anh cứ tỏ hết cảm xúc ra ngoài. Nhưng sáng nay không phải. Anh không còn cảm xúc tò mò muốn biết người ta phản ứng thế nào, suy nghĩ gì và có tổn thương với hành động của mình hay không? Anh không còn cảm xúc vui vui, hoặc buồn buồn trước những cái nhỏ nhặt - hờn dỗi của mình. Anh, sáng nay, nghe man mác, nghe thênh thang một khoảng thời gian đời sống trôi qua khi đọc Ngơ ngác của Tư, và nghe buồn mình trước sự thay đổi, dù vạn vật vẫn biến đổi không ngừng.
- Chắc là anh tỉnh táo hơn xưa (trả lời 8). Mà như thế là tốt, phải không em? (hỏi lại 8).
Trưa nay, nhiều giờ trong đầu là những lời hát ngơ ngác của một thời trong veo - mà đôi khi nghĩ lại cảm thấy đáng hổ thẹn.
Ngơ ngác rơi
Giọt nước mắt không rõ buồn vui
Chân chậm lại trên đường.
Không biết về chốn nào?
Tung tăng thanh xuân ngược xuôi
Phiêu diêu, phiêu diêu, Mộng du
Ta đấy ư? ! ? !