Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 29 tháng 2, 2008

Lối đi ngay dưới chân mình

Tặng chị

Photobucket

Dự cảm từ lâu, chuyện này rồi cũng đến. Nên tôi không thấy bất ngờ chút nào khi nhận tin. Nhưng buồn. Một quyết định thôi đã khiến khoảng cách thêm dài, 1735km.

Vâng, tôi vẫn tin là trái đất tròn...

Những ngày này, tựa sách (tên của entry này) cứ lởn vởn trong đầu.

Xin được chia cùng chị khó khăn, thử thách trong những bước đi đầu tiên. Tôi nghĩ không cần lâu để chị đi thành đường với năng lực hiện có.

Xin được chân thành cảm ơn chị vì sự chỉ dẫn tận tình trong suốt nửa năm qua.

Và cả những sẻ chia từ tấm lòng của 1 người sếp, 1 đồng nghiệp và 1 người bạn.

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2008

Đừng nghe nhạc buồn vào ban đêm

Đã biết như thế mà vẫn không tránh khỏi để mình như thế khi vô tình bỏ mình vào tình trạng như thế.

Số là em Xuân -tí tửng đưa USB 2GB nhờ anh Huy - dễ thương chép nhạc Ngọc Lan, loại nhạc hải ngoại nhẹ nhàng, du dương, dìu dặt, êm ái để nghe trong những ngày đang bấn loạn vì 1 thứ tình yêu xa xỉ với mái tóc quăn nào đó. Anh Huy thì - đã bảo là rất dễ thương nên nhận lời ngay tức khắc mà không biết là hành động đơn giản, dễ dàng như thế cũng dễ dàng để mình rơi vào tình trạng - mà - bản - thân - đã - biết - là - cái - gì - rồi - đấy.

Đã mở máy, vào đến tận thư mục thì phải thấy, mà đã thấy thì làm sao mà không nghe. Thế là hết Em thấy mùa xuân chưa, Biết đâu nguồn cội (Ngọc Lan), đến Vũng lầy của chúng ta (Thái Hiền - Tuấn Ngọc), rồi Như chiếc que diêm (Ý Lan), lại Nắng thu (Lâm Thúy Vân), chuyển qua Có một dòng sông đã qua đời (Thu Phương) và cuối cùng đỉnh điểm Tưởng niệm (Khánh Ly). Tắt máy và lôi Nhật ký phi thường ra đọc để nhanh ngủ.

Sao lại thế?

Nghĩ đôi lần, rồi nhiều lần vẫn không thể thấu đáo nên mới có chuyện : đôi khi chẳng có hạt mưa nào giữa đêm mà hồn cũng bị vu vơ.

----

Entry hứa hẹn sẽ rất là thê thảm nếu theo dòng suy nghĩ tràn trề trong đầu từ tối qua. Cũng may, em Trang (dễ thương như anh Huy) nhảy bổ vào bảo :

O Trang: mới comment
O Trang: tự dưng đọc mấy entry của anh
O Trang: buồn hiu
O Trang: hic

Anh: ...

Nhớ, buổi họp báo mới đây, anh đồng nghiệp bảo tao vừa tìm thấy blog mày, sao không vui vẻ gì hết.

Ặc,

Lại phải bấu víu giải thích rằng khi vui tí tửng thì không hứng viết, chỉ cái buồn nó mới tạo nên chất xúc tác để giải bày, xuất khẩu thành lời than thở.

Mà, sẽ thay đổi. Cố gắng vài lần rồi nhưng đâu cũng vào đấy. Lần này chắc phải quyết liệt hơn. Mới mong...

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2008

Năm mới

Năm tức thời mới.

Một năm nhìn quanh, gói lại chỉ đậm đà 6 tháng cuối. Mọi cái đều mới mẻ, đều rất tình cờ.

Nhớ lại một buổi sáng Lê Ngô Cát, dưới những gốc vàng. Câu hỏi nêu ra "anh có nên... hay không?" Thoáng ngần ngừ, một số đứa em trả lời là "có". Bây giờ thú nhận, ngay lúc đó, không gian đó, tôi đang muốn chọn cái yên bình. Nghĩa là tôi ngại cố gắng cho một chuyển biến mới, một khởi đầu mới. Bởi đôi khi chỉ nghĩ tới thôi là cảm thấy rối rem trong lòng. Ổn định với cái hiện có bao giờ cũng nhàn hạ và an tâm hơn. Nhưng, quyết định... bởi khá nhiều lý do. Mà lý do chính đáng nhất là "liều". Lúc đó chỉ nghĩ "liều 1 phen" rồi ra sao thì ra. Chính xác hơn khi đó chán đời, chẳng thiết tha nhiều lắm.

Bây giờ thì tha thiết nhiều rồi. Nhiều cái đến và được trong 6 tháng cuối năm. Tôi cũng chưa từng nghĩ bản thân lại thích nghi nhanh thế. Nhiều lời khen, động viên, thăm hỏi... tôi mang ơn trong suốt thời gian đó. Chỉ mĩm cười, ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, để thấy ấm một đôi lần hiếm có mà đã gần 3 năm, chưa từng có. Nói thế không có nghĩa là không có chê bai, trách móc lẫn đánh giá gây đau lòng... nhưng thôi, như chị nói "việc mình mình làm, thành quả mình sẽ tự thấy, không ngại người khác nói".

Túm lại, xem như đã tổng kết 1 cách cơ bản xong năm 2007. Nhìn chung là nhiều cái mới đến với đời, làm thích.

Giờ thì dành lời cảm ơn đến những ai có công giúp tôi có quyết định trong 6 tháng cuối năm rồi. Một số khoảnh khác đáng nhớ trong năm nhắc lại như hình thức ghi nhận công lao của ân nhân trong thời gian qua (người nào có dính tới thì tự biết nhé, hehe).

- Cầu thang tầng 3 - 68 VVT, váy digan khuyên nhủ nên quyết định nhanh chóng, dù lúc đó là 1 vị trí khác không phải như bây giờ (vị trí đó giờ vẫn thiếu, đôi khi mình cũng lấn sang hehe). (chúc em hạnh phúc và ổn định năm mới)

- Cafe buổi sáng thứ 5 - Audio File, tân SV RMIT khuyên nhủ nên hỏi lòng ra đi vì lý do gì để có quyết định cuối cùng.(chúc em toại nguyện với ý muốn kỳ quặc trong năm mới)

- 2/9 về nhà nghĩ lễ, Ba đem 1 xấp bài in trên mạng ra. Xúc động muốn trào nước mắt. (ồ, chỉ là bụi trong mắt thôi). (chúc sức khoẻ và an lành cho gia đình này)

- Online lúc 15h 1 ngày cuối năm sau buổi ăn cơm ở quán Vợ thằng Đậu và trái cây dưới bóng hoàng lan, nhỏ em gởi msg bảo anh nên tự tin với công việc của mình. (em cứ hiền xinh như thế, em nhé, cho vừa lòng anh và vô số người khác)

- Chat chiều 30 Tết, Sếp bảo hôm nào làm thêm mấy bài SV ăn Tết xa nhà nữa nhé. Cái này xem như lời động viên lớn lao cuối năm. (Nhân vật này cũng còn nhiều cột mốc đáng lưu tâm nhưng không kể ra mắc công entry dài ngoằng. Dù sao, cảm ơn chị nhiều nhiều, dù đôi lần đôi ta vẫn giận dỗi nhau ngay công ty. Chúc chị năm mới, có tin vui mới. hehehe).

Hôm nay mùng 1, đi chùa ăn chay cả ngày rồi, hy vọng mọi cầu nguyện được hoá thực.

Chúc toàn thể mọi người năm mới vui vẻ !

Đỉnh Yên

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2008

29 Tết

Má gọi điện một tối cuối năm âm lịch. Con bảo sẽ cố gắng thu xếp công việc cho nhanh để về.

Cũng những lời dặn dò đã thành cũ, con nằm lòng hơn nhiều năm nay, khác hơn là Má thay Ba nhắc nhở. Cái từ "rầu" con nghe buồn cả một tối.

Sáng nay (29T) ra đường thật sớm, buổi trực cũng có thể xem như buổi làm việc cuối cùng trong năm, gió lạnh. Rùng mình con hát "mẹ ơi sáng nay xuân về", tiếng thở dài giấu khéo vào trong. Nhiều khi con nghĩ phải chi Má - trong một điều kiện khác - chắc sung sướng hơn nhiều.

Những chuyện buồn mong qua đi theo năm cũ, và tôi lại mong yên bình - như hơn 3 năm nay - tôi luôn cầu như thế.

Gia đình tôi!

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2008

Đọc nỗi buồn

Có những nỗi buồn trôi ngang mà không đành lòng ơ hờ. Nên đọc nó và ghi lại.

1.

Nhiều lần tôi thấy em buồn. Cái buồn của em, nó cùng cực đến mức tôi hổ thẹn với cái mà tôi từng gán vào đời mình là... buồn. Em nói nhỏ với tôi đừng khơi lại, vì em không thích. Mà thật ra em không cần nói vì sau hàng loạt sự kiện, hành động, việc làm, cảm xúc .... của em, tôi tự biết. Nhưng em à, cái thở nén hoặc dài thoáng qua vài lần mà em cố giấu, hoặc cái ngưng đọng trong nhiều cuộc nói chuyện, đáng kể nhất là trong buổi tối sinh tố gần đây tự nhiên làm tôi chùng lòng ghê gớm. Một chuyến đi xa và dài đã không đủ cho em nguôi.

>> Tự nghĩ người gieo rắc cái buồn có lường được hậu quả mình gây ra. Cái buồn là cái chia sẻ mình trong một - hoàn - cảnh - tương - tự.

2.

Lần thứ 2 trong vòng 1 tháng, tôi thấy chị buồn. Cái buồn của chị không có tôi trong đó, nhưng cũng làm tôi hoang mang ít nhiều. Thôi thì "có những điều khó nói nhưng tự hiểu được" chị nhé. Em thì vẫn tiếp tục chúc chị như từng chúc.

>> Cái buồn là cái thông cảm trong cùng một môi trường.

3.

Lần đầu tiên, tôi thấy tôi không buồn trước sự hờ hững của em.

>> Cái buồn là cái nhận thức về mình - không - như - mình.

4 --->

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2008

Lẽ ra

Nếu cái nhớ nó khơi nguồn từ cảm xúc cũ thì những ngày vừa qua, lẽ ra tôi phải không thôi nghĩ về "Điều cuối cùng đợi chờ".

Nếu tôi là tôi của những mộng dài hơn 1 năm nay, lẽ ra tôi phải để chuông ngân trong mình cả 3 ngày nay.

Nếu tự biết có khi mình lại hóa vô cảm thế này, lẽ ra tôi nên dừng lại cơn mộng dài trong đêm thánh.

Dạo gần nay, tức ăn tức ở làm buồn lòng một số người, kể Sếp, kể bạn bè và nhiều người xung quanh. Nhưng thôi mặc kệ. Cái này gọi là cái đến cứ đến.

Lẽ ra entry này là 1 entry dài dằng dặc cho những cảm xúc đong đầy trong tuần, nhưng sau khi đã giải tỏa qua 3 bài viết, qua buổi nói chuyện với 2 đứa T và X vừa tìm thấy sự đồng cảm chung, ở quán cafe lể đường bên hông Dinh độc lập và trước của 1 tòa soạn báo không được lớn lắm thì cảm xúc tạm lắng và đột nhiên không muốn viết gì thêm nữa.

Và lẽ ra ... nên viết entry dài dằng dặc vừa nhắc cách đây vài ngày.

(Tự nhận thấy entry này hơi vô duyên).

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2008

n gư ợ c

... như một cách để dành cảm xúc.

me, myself, I, cafe

Nói thế nào. Cảm giác nặng nề khi đi xem một chương trình ca nhạc ? Từ lâu cảm giác háo hức đó không còn. Nó như một gánh nặng và trách nhiệm. Tránh sao được cái nặng nề tràn lên khuôn mặt.

Không định bụng cũng không nghĩ suy nhiều. Thế mà cảm xúc về phố cứ chực ùa về.

Nghĩ về "đêm nằm mơ phố", về 1 bài viết ngô nghê, một thời trút cả nỗi lòng qua trang viết. Tự tin gởi người anh quen đăng báo, tự tin cầm tiền nhuận bút và tự xem đó là cách bán đi cảm xúc nông nổi của mình.

Người yêu ư? Thằng em dùng 2 từ này, mình nghe thật buồn. Lẽ ra nên hiểu theo một nghĩa khác. Kẻ thù chẳng hạn!

Vì sao? Vì những mất mát, khổ đau của lần đầu tiên là vĩnh viễn. Là dù có nhòa đi thì nó vẫn mặc nhiên chập chờn, như đôi lần "mơ như mình quên hết...".

Bảo là yêu thì Không. Bảo là nhớ cũng Không. Đó là cảm giác Không rõ ràng.

Để mỗi lần muốn cố gắng thêm tí nữa, dấn thân thêm tí nữa, cũng nghe chậm lại 1 bàn chân. Bước hụt là cái khổ.

----

Chị về. Ấm áp 1 vòng tay. Một ánh mắt. Một lời nói "thành viên ngôi nhà nhỏ".

Chị hát. "Đêm đêm nằm mơ phố". Cảm ơn chị khơi gợi chút quá vãng trong lòng.

Chị khóc. Nhiều người hiểu được cảm xúc của chị. Đó là niềm vui.

Tôi hơi buồn vì váy trắng dép cài hoa trắng có "phôi pha" ít nhiều.