
Ngày buồn rầu ngỡ là mình chết đi rồi
Ngày thật dài với bộn bề tiếng ong tiếng ve

Và mắt thật hết hơi cay đêm nào khóc vùi
Hoa cúc là của mùa thu hay mùa thu thuộc về hoa cúc?
Hoa cúc nhiều màu lắm
... Với Vũ hoa cúc phải có bổn phận ... có màu vàng
Quyển sách nhỏ, lại mang cho tôi nhiều cảm xúc.
Cảm xúc ngay những trang lật đầu tiên : Thứ Sáu - truyện ngắn đầu tiên cho tôi chút ngỡ ngàng
My nhớ buổi chiều thứ sáu ấy lắm, buổi chiều thứ sáu như rất nhiều thứ sáu đã đi qua đời My.
Rồi đến cái mặc định của hoa cúc phải màu vàng trong truyện ngắn tựa đề của sách lại cảm thấy sao gần gũi và giống như mình
Uhm, thì tất nhiên có những chuyện đã mặc định là như thế, nếu cố thay đổi ... chắc gì đã còn phù hợp
Như... hoa cúc phải có bổn phận màu vàng.
Như ... đã đành phải như thế.
Năm nay tôi 25 tuổi. Có nghĩa là trước đây 25 năm tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn là không biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sự may mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm bạn mới... Chẳng hạn, làm sao tôi có thể quen bạn – những ai cố ý hay vô ý lướt mắt qua blog này và chọn bạn làm bạn nếu tôi không ra đời?
Tôi 25 tuổi – không còn những sắp đặt cho những bề bộn của 1ngày đáng để nhớ, thôi những vướng bận đôi khi làm mệt mỏi cho những sắp đặt như thế.
Tuổi 25 năm nay – hình như nhẹ nhàng và bình thản hơn
Tôi thích từ bình thản ở trên
Tôi đọc và thấy hay khi tác giả nói về những cái tên
Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Một cái tên là một tình thương lớn.
Bạn tên gì vậy? Có khi nào bạn hỏi bố mẹ tại sao bạn lại có cái tên đó không? Tôi tin rằng bạn sẽ được nghe một câu chuyện thật dài về nó. Ðó là một bí mật về bạn. Một bí mật mà chỉ bố và mẹ bạn biết. Và chỉ khi đó bạn mới biết tại sao một cái tên lại là một tiếng nói đẹp đẽ nhất.
Cái tên quan trọng lắm. Bởi nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta sẽ gọi trong suốt cuộc đời một đứa trẻ. Ðứa trẻ này khác với đứa trẻ kia trước tiên là một cái tên. Khi nhớ một cái tên tức là ta nhớ về một con người có cái tên đó. Không gì tuyệt diệu hơn khi mình gọi tên người thân của mình
Rồi khi lớn dần, những tên gọi dần được thay thế bởi những danh xưng để thể hiện 1 góc cạnh, 1 ý tứ nào đó trong cốt lõi tính cách mình cũng nhằm hướng đối phương nhớ đến mình dưới danh xưng bao hàm nghĩa tích cách như thế.
Và tôi nghĩ cái danh xưng cũng quan trọng lắm. Những cái tên – từ đó – cũng được kết nối với danh xưng – 1cách để thể hiện mình
Bạn có khi nào hỏi mẹ mình chuyện này chưa? Tôi nghĩ sẽ rất thú vị. Bạn sẽ biết về mình lúc mới chào đời. Bạn có biết mở mắt nhìn bố mẹ không? Bạn bao nhiêu kí? Khi ngủ, bạn khóc mấy lần trong một đêm? Bạn có tóc không, màu gì? Cả trăm chuyện để biết về mình. Nhưng tôi muốn nói với bạn một điều, chúng ta phải bí mật. Chuyện đó phải riêng tư. Khi bạn giữ một điều bí mật về mình hay về ai đó, bạn sẽ không bao giờ quên. Những chuyện bạn nói ra rồi, bạn sẽ quên mất. Tôi dám chắc như vậy
Thế thì với tôi – những cái tên – hay những danh xưng sẽ là những bí mật mà tôi nghĩ tôi ấp ủ suốt quãng đời này, giấu kỹ sâu tận trong lòng tôi – nơi đó tôi sẽ nghĩ về cùng những yêu thương.
Ngày 15 tháng 10 năm 2006
Cảm ơn Người đã cho một mùa tròn trăng.
Cảm ơn mọi Người đã cho một | ngày - tôi bình thản.
Đêm qua, tôi nằm và ôn lại từng danh xưng mà tôi hằng biết được. Bạn cùng đếm với tôi nhé : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... , : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... , : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... , : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... , : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... ,
....
.... .... ....
[Font Arial : copy & edit : @ n g u y e n | n g o c | t h u a n - Vua Nham Mat Vua Mo Cua So - ]
"Trung Thu ngày còn bé là những đêm háo hức tôi đón ánh trăng tròn trong điệu múa lân rộn rã, là mâm cỗ bánh trái ắp đầy được quây quần bên những người thân yêu. Trung Thu ngày bé còn là tôi với những nụ cười tươi tắn khi cất cao lời ca đón Tết Suối Hồng dưới ánh sáng lan tỏa đất trời, là nụ cười mà cả khi trong mơ còn thấy ..."
Trung Thu - chỉ hai tiếng ấy thôi cũng dễ dàng gợi lên cho ta cái náo nức của thuở thiếu thời. Một chút nhung nhớ về thuở xưa cũ ấy như chưa từng bị phủ bụi thời gian mà vẫn còn hiển hiện trước mắt ta.
"Trung Thu - của tôi bây giờ là những nao nao khi ngày rằm tháng 8 gần kề, là những giây phút bất giác, ta chợt thèm khát được sống lại những năm tháng trẻ dại, được vui chơi, được tung tăng và được quây quần mâm cỗ cùng gia đình.
Và tôi sẽ lại cất cao tiếng hát - những khúc hát ngày xưa, tươi vui rộn rã - để lại được như ngày xưa, hân hoan Rước Đèn Tháng 8 "
Tuổi nhỏ một thời của tôi gắn liền với những khúc ca thiếu nhi như thế, say sưa và mê mãi. Để sáng nay, nghe lại câu hát quen tự nhiên thấy lòng mình lâng lâng khó tả.
Sẽ lại trở về vào Trung Thu này !
Chắc chắn thế
Lạc xuống giữa triền dốc một con đường
Bông hoa dại từ đỉnh núi
Đã có ai đi qua đây để lại món quà hối lỗi
Những dấu chân đã mờ
Ngày đông nào tìm kiếm
Lẽ nào mặt trời hoang dại mãi cháy trong tim tôi
Tước đi giấc ngủ
Để tôi trở lại con đường
Tồn tại thứ ánh sáng đã tắt
Là anh
Rơi xuống từ vô định
[ - cÒN lẠI - ]
Cái nắng loang chỗ ta ngồi
Cái nắng nhẹ nhàng, không gắt không bỏng da của từng đầu sớm mỗi sáng vẫn loang loáng vạt cỏ dại bên đường. Ta thích những hôm trời sớm, một mình ta ngồi, một mình ta vui khi ngắm nhìn ngọn cỏ xanh mướt trong nắng lành buổi sáng. Có khi là những trang truyện lật mở, khi là những lời hát êm dịu bên tai, người ta nhìn vào tưởng đâu ta đang buồn lắm đây, đang miên man một nỗi gì đó trong lòng. Có khi ta cười, nụ cười vô cớ, chẳng vì đâu, cũng chẳng vì ai
"Sao anh cười?"
"Anh cười vì anh nhớ"
"Anh nhớ người yêu à ?"
"Cũng có thể"
Nhưng cái nhớ đôi khi cũng lang mang, cũng bất định, đôi khi ngồi đây - một mình - ta lại nhớ về những buổi chuyện trò rôm rả, ta nhớ đến nhưng cú nhá máy "bổn phận" để người ta vì mình. Để rồi cho đến một hôm, ta bất giác nhận ra mình đang gây phiền hà cho người. Ôi thôi, ta không hề muốn như thế, ta dừng lại "bổn phận" mà đôi khi ta tự hào vì mình như thế. Ta tập cho mình thói quen một mình - một mình trong con nắng say lành mỗi đầu buổi sớm. Dù đôi khi không ép lòng, thú thực, không cố gắng lòng mấy, ta vẫn muốn gọi tên 1 ai đó, 1 ai đó thôi, rất bình thường, cùng ta chia sẽ những buổi đầu sớm thế này.
Rồi gió lùa nhẹ vào lòng
Nhiều hôm, trên đường bâng quơ ta thèm, một bàn tay gác nhẹ lên vai, định vị nơi đó, đơn giản thôi mà ta nghe thích, thích lắm, nó tạo niềm tin, niềm yêu thương dạt dào. Đơn giản vậy thôi, mà ta chực tràn nỗi nhớ. Còn gió thì cứ lờn vờn, đôi khi ta nghe lạnh, nhưng những lúc như thế ta cũng muốn lắm ôm con gió vào lòng và khe khẽ thôi, cho riêng mình ta : ta mang thương nhớ gởi vào trong gió ... gió hãy nói rằng tôi yêu ...
ta nhớ ai chiều xưa, xanh biếc quãng đường mưa, thơm ngát đêm dạ lan, loang khúc dương cầm ru
Cũng có khi mưa dội vào đêm đơn lạnh
Có khi ta say sưa như thể mưa hát dùm nỗi lòng đang ăm ắp, mưa ru nỗi đợi chờ để quên đi sự cô độc. Một giọt mưa mát lành rơi xuống tay như một yêu thương đang cất cánh tìm về. Lý giải vì sao đôi khi ta lặng im một mình chỉ để nhìn mưa giăng đầy trời - một trời yêu thương ngập đầy niềm nhớ
đây lối hoa bàng rơi, đây gió ven triền sông,
tiếng đàn khuya ta tìm nhau, serenate
tiếng đàn khuya êm đềm lắng, serenate
vẫn tìm ngát trên vai người
ta vẫn yêu ai như tình Trương Chi xưa đó
những lúc đi xa màu bằng lăng sao thương nhớ
ta về nhớ ai chiều thu
chuông chiều tiễn trong mù sương
nghe lời gió ru hồn ta êm đềm
ta nhớ ai chiều xưa, xanh biếc quãng đường mưa
thơm ngát đêm dạ lan, loang khúc dương cầm ru
tiếng đàn khuya ai vừa ngấn, serenate
tiếng đàn khuya êm đềm lắng, serenate
nghe ngoài hiên vang bước ai về
tóc thẳm ướt sương khuya lạnh
ta vẫn yêu ai với mùa thu không phai dấu
ta sẽ yêu ai cho dù ta xa cách mãi
------
dòng in nghiêng: ca khúc mùa thu - lê vũ