
Ngoài kia - Màn mưa trắng xóa
Lòng - trắng xóa cùng mưa
Mừng - nghe em đã ổn.
Chúc - em mãi an lành !
Ngoài kia - Màn mưa trắng xóa
Lòng - trắng xóa cùng mưa
Mừng - nghe em đã ổn.
Chúc - em mãi an lành !
Tôi tìm đến góc sân … nơi cuối vườn ...
Tôi muốn chôn sâu vào sự bình yên …
Tôi chán
Cái chán nó đến bất ngờ, không mong không chờ, vẫn đến, tự nhiên như hơi thở, bình thường như nắng mưa.
Nghĩ đến tất cả những gì thường gắn lấy với đời sống của một con người, và lắc đầu ngán ngẩm : cuộc sống, công việc, yêu đương, bạn bè, bản thân, tiền bạc, ….
Con đường bỗng dài thêm, nắng gắt hơn và gió thôi không thèm trao những dịu dàng.
Lẽ ra tôi nên vui
Sau bấy lâu chờ đợi, cả những hoang mang những tuyệt vọng cùng với những cố gắng không ngừng, tôi có được tấm bằng như mơ ước. Thật ra tôi nên cười, vì tôi đã mang niềm vui đến gia đình, mẹ cha, chị em, cô cậu bác dì … Người hạnh phúc là biết tạo niềm vui cho người khác. Có thật không? Sao tôi nghĩ đến nó mà tự nhiên thấy thắt lại và một nỗi ê chề cho sự chậm trễ và lười nhác của bản thân dâng lên ngột ngạt. Bạn bè đó, nhìn vào để thấy xấu hổ .
Rồi ta khóc … rồi ta khóc vì đâu nắng loang trên vạt cỏ, rồi ta khóc vì giọt mưa trắng như giọt lệ
Lẽ ra nên cảm thấy an lành
Khi tôi dứt đau thương này, tôi đón nồng nàn mới. Cảm giác lại đầy lại hân hoan, như chưa từng hân hoan đến thế. Ngồi nói về nồng nàn của mình, tôi – hình như hớn hở lắm, thằng em cười, con bạn cười, mọi người cười, chia vui. Còn tôi ? Tôi cũng cười – và nhỏ giọt vào trong khi nhìn thấy trước mắt một quãng đường dài thượt phải cố gắng. Bước vào là phải cố lê lết, vì khó khăn, vì nhọc nhằn đấy, cũng do mình chọn. Có an lành được không ? hay lại là những đêm quay quắt nhớ
Đôi lần ta nhìn tán cây mà ứa nước mắt vì màu xanh, vì sự trong trẻo
Cúi xuống thật gần …
Tôi thấy quanh chỗ mình ngồi khô cằn, trống trải. Lại thèm nghe nỗi buồn, lại nghe có những ước mơ trùng hợp như quanh chỗ ngồi lại mọc lên từng cây cỏ, rồi nghe cây sống khổ đau gì mà rũ lá, rồi gục đầu lên bóng …
… rồi ta nhớ về bến sông xưa một chiều và ta nhớ về giọt mưa rớt trên đầu trần … nhớ chiếc võng đơn sơ ngoài hiên vắng
Có nhiều khi tôi quá … buồn.
… rồi ta muốn được ra đi như thế, ra đi tràn đầy biết ơn, ra đi mà trên đôi mi đã khép, còn lăn chảy giọt nước mắt hân hoan …
Em - một người em tôi quen qua blog.
Em - chưa một lần gặp gỡ.
Em - tôi cảm nhận một chút ngoan, một chút hồn nhiên, chút trẻ nhỏ.
Tôi - vui vì nghĩ đến tự dưng khi không có thêm 1 đứa em như thế.
Lời tôi dành cho em luôn là sự khen tặng.
Rồi tự dưng khi không tôi biết chút chuyện của em.
Nói với em thế nào? Đôi khi tôi lại thấy lời nói của mình thừa thãi, lại thấy không cần thiết. Em nói em đã nghe đến ngán, tôi cười và chỉ biết cầu chúc cho em.
Thời gian đang lùi dần, và em, đang chờ đợi đến thời điểm để điều trị. Trong cách chat của em, tôi vui hơn chút khi em vẫn còn hồn nhiên, vui vẻ với tinh thần lạc quan cần thiết cho một cuộc điều trị không hứa hẹn sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Giờ thì chỉ biết cầu nguyện cho em ... Tôi lại góp thêm cho mình 1 con hạc giấy với mong ước em an lành.
Em nhìn này, những vòng tay chờ đón bạn bè đang dang rộng để ôm lấy em trong một tình thân ái ngọt lành ..
Nhìn đi em, mỗi sớm mai, dù trong cơn đau đớn thì ngoài kia nắng vẫn lên cao, gió vẫn mang những tin lành nơi xa cùng những nguyện ước trao về em, rất thật, rất thật thà.
Em nhìn này, Sài gòn vẫn những bất chợt nắng mưa, vẫn những con đường quán xá thân quen chờ đón bước chân em về.
Và anh, và em cùng nhiều người bạn nữa, lại có dịp lần đầu gặp nhau trong 1 quán ưa thích em nhé
Hứa nhé em !
Lạc quan, và vui vẻ nhé em !
Anh mong em như thế .
P H I Ê N K H Ú C
Này, ngăn đi cho giọt đừng ngấn !
Nhòa mất rồi khung cửa kính nơi kia, một mình ta bước, lủi thủi, loanh quanh, ta đi đâu .. ta sẽ đi đâu?
Nhòe hết rồi, những con đường phố xá, mưa đang rơi ngoài trời, đường còn xa, nhủ thầm, tôi này, đường còn xa, còn phải tiếp bước thêm dài, có khi mưa vầy, có khi lại là bão giông, vân vũ, tôi này, hứng đi những giọt mưa trong đời sống.
Này, ngăn đi cho giọt đừng lăn,
Thấm ướt áo thì sao? Lạnh lắm, người đi trong mưa, lạnh lắm.
Đừng lăn dài theo quãng đường xa ấy, đọng lại chút thôi rồi mau tan đi nhé, nhớ rằng đôi khi nắng cũng buồn như mưa ... nếu trên đường này, ta với ta, một mình.
Này, có ai kéo dùm tôi không, vạt áo mưa chiều nay !
Nhắc tôi đi, mưa ướt sũng con đường ..
Nói tôi nghe, tiếng mưa đâu thổn thức, mưa đang reo đấy chứ, vui đi, mưa xuống là mưa gột xóa đấy thôi.
Này có ai đã thật thà khóc trong mưa?
Như tôi, lại một lần, tôi thật thà theo niềm cảm xúc như thế !
Sài gòn chiều nay, mưa như khóc dùm tôi !