Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2006

loi | TRI AN




Tháng 11. Cuộc sống vẫn lăn tròn những nhịp đều đặn. Sự đều đặn đôi khi khiến người ta chai sạn đi những cảm xúc tâm hồn, thế mà lại rung nhẹ trong ta một chút gì như ấm áp, ấm áp đến lạ. Phải rồi ... tháng 11. Tháng của những cung bậc yêu thương, của hơi ấm từ những bàn tay lặng thầm nâng đỡ ta những bước chập chững đầu đời. Đó còn là sự cảm nhận về hai chữ tri ân với những người giữ sứ mệnh gieo hạt giống tâm hồn, đưa con đò tri thức đến bờ bến vinh quang - to lớn biết bao - 1 sứ mệnh trồng người. Trong lòng tôi lại vang lên hai tiếng thân thương mà thiêng liêng biết bao: thầy cô.

Tôi thấy mình nhớ da diết cái thuở học trò tinh nghịch, hồn nhiên với màu áo trắng. Màu tinh khôi ấy bao lần thêm rực rỡ vì được thầy cô điểm xuyến thêm bằng những nụ đời thơm ngát. Hay đã bao lần ta tròn xoe mắt trước những điều mới lạ được mở ra khi ta lẫn trong đám học trò nhỏ say sưa nghe thấy cô giảng bài ?

Đã bao lần ta lớn lên từ tình yêu thương giản dị mà to lớn của thầy cô? Đã bao lần ta bật khóc trước những lỗi lầm trẻ nhỏ? Rồi hãnh diện khi gặt hái được chút thành công? Rồi ta nhớ tất cả những niềm cảm xúc ấy dường như được thấu hiểu và chia sẽ từ thầy cô - để dần dài hình ảnh thầy cô đã trở thành những thần tượng không thành văn, không rực rỡ mà nhẹ nhàng và bình dị bên ta, thắp lên những ước mơ trong mỗi chúng ta …

Chẳng biết tự bao giờ trong tâm hồn của đứa học trò nhỏ như tôi lại thắp lên ước mơ làm cô giáo. Và giờ đây, khi đã trở thành cô giáo trẻ, tôi mới cảm nhận hết được cái thiêng liêng của những tiếng: cô thầy. Đó không chỉ là những hình ảnh lãng mạn mà tôi đã tự dựng lên trong lòng mình từ thuở nhỏ. Mà đó còn là những đêm trăn trở với trang giáo án, trăn trở với những bữa ăn tinh thần sẽ đem đến cho đám học trò. Đó còn là những bối rối khi bắt gặp những tình huống bất ngờ mà chưa một bài học nào chuẩn bị cho tôi. Và trên tất cả, đó là sự bận rộn chăm lo cho những tâm hồn còn ngây ngô đến kì lạ. Để giờ đây, tôi mới hiểu niềm vui của ánh mắt thầy cô khi chúng tôi thấu hiểu một bài học, một vẻ đẹp nào đó trong cuộc sống, trước những ánh mắt trong veo háo hức lắng nghe những câu chuyện mà thầy cô đem đến cho tâm hồn chúng tôi ngày nào. Và tôi hiểu rằng đó là món quà quý giá nhất dành cho những người làm nghề trồng người: sự trưởng thành và biết yêu cuộc sống này của những thiên thần bé nhỏ ấy.

Những lúng túng, những điều mới mẻ cho một nghiệp giáo bắt đầu trong tôi khiến bao lần tôi vướng mắc, tôi vấp ngã và hình thành nơi tôi những băn khoăn cùng những giọt nước mắt đầu đời của một cô giáo trẻ. Chúng cho tôi hiểu hơn trách nhiệm của một người kĩ sư tâm hồn. Và tôi tin chắc rằng những người giáo viên trẻ như tôi phải trãi qua và cảm nhận được những điều ấy để thấy rằng mình đáng sống hơn và cần phải cố gắng hơn nữa. Lời thầy dạy “Vạn sự khởi đầu nan” cho tôi hiểu chúng tôi có thể làm được, có thể trở thành một giáo viên tốt và có thể góp tay thắp lên ngọn lửa ước mơ cho đám học trò đáng yêu của mình. Những khó khăn rồi sẽ qua đi nhưng niềm vui sẽ còn đọng lại, niềm vui khi mình làm được một điều gì đó cho cuộc đời này…

Ngày hôm nay, tôi nhận được những đóa hoa hồng thắm từ đám học trò nhỏ, những học trò đầu tiên của tôi, những thiên thần đáng yêu của tôi. Niềm hạnh phúc này tôi xin dâng lên cho những người thầy, người cô đã cho tôi ước mơ, đã cho tôi biết ý nghĩa của cuộc sống khi có thể mang đến hạnh phúc cho người khác. Xin cảm ơn thầy cô đã không quản nhọc nhằn nâng từng bước chân em, cho em thành công như ngày hôm nay, cho em biết đứng lên khi vấp ngã. Và trên hết, xin cảm ơn thầy cô đã cho em tài sản quý giá nhất bên cạnh những tri thức đã học được. Đó là tình yêu thương và biết cách san sẻ yêu thương. Chúng em sẽ vẫn mãi là những học trò bé nhỏ trong lòng thầy cô, sẽ giữ mãi ánh mắt khích lệ của thầy cô để thắp lên niềm tin bước tiếp chặng đường thầy cô đã bước. Bạn ơi, mỗi chúng ta hãy dành những tình cảm thiêng liêng nhất dâng lên thầy cô để không chỉ hôm nay mà mỗi ngày đều là một đóa hoa tri ân những người kĩ sư tâm hồn vẫn lặng lẽ làm đẹp cho đời. Không chỉ một lần mà mãi mãi chúng em cảm ơn thầy cô…

Cô Giáo Xuân Hương

Món quà này con dành tặng ba mẹ
20 - 11 - 2006

Thứ Sáu, 10 tháng 11, 2006

khuc cua DEM




- Trúc Mai vẫn còn bán hả mày?
- Còn chứ. Sao mày hỏi vậy?
- Tự dưng muốn nghe Rock.
- Vậy lên Dạ Nguyệt đi, trên lầu nó mở Rock, nhẹ hơn ở Trúc Mai. Vô Trúc Mai ngợp lắm
- Ừ, vậy mày đi không.
- Đi chứ, lâu rồi cũng muốn nghe Rock.

16 mét vuông cho khoảng 30 người, mỗi góc phòng 1 cặp loa hoạt động hết công suất. Ầm ầm, ầm ầm, gào thét.

- Cái này cũng thuộc hard hay dead rồi chứ có nhẹ nhàng gì hơn đâu
- Hôm nay mày buồn à ?
- Sao tự nhiên hỏi vậy mày?
- Mày nói mày buồn mới nghe Rock. Có lần mày nói thế.
- Chài, mày cũng quan tâm tao d
- He he. Tình cảm à ?
- Ừ, mà cũng không hẳn, vẻ như tao bị áp lực, nháo nhào giữa cơm áo gạo tiền, công việc, gia đình tình cảm bạn bè
- He he
- Thế đấy, khốn nạn, đôi khi lại dồn đến 1 lúc một. Vậy mới thú
- Thú vật hả? He he
- Ừ, thú vật.

Những cái đầu gật gù, những ánh mắt đảo điên, âm thanh vẫn cứ ầm ầm, nghe chẳng rõ thứ gì, còn mỗi tiếng trống, nện vào đầu, vào tim đều đều.

Image


R
ồi thấy mình cũng lắc lư, gật gật, đảo điên, điên đảo

Tôi lạc vào một căn phòng kính. Một góc phòng là những chậu hoa đổ nát, sót lại 1 cành lan tím nằm vịn vào tường. Hình như ai đó vừa giẫm qua, nửa cành dây lan đã dập. Góc đằng kia là một con mèo, nó nhìn tôi, ánh mắt buồn bã lắm. Tôi vuốt nó, cái thứ 1 từ đỉnh đầu xuống mình, cái thứ 2 từ đỉnh đầu xuống chóp mũi, nó ngước nhìn rồi dùng 2 bàn tay sắc vuốt, cấu sâu vào tay tôi, phóng vọt đi. Máu chảy.

Tôi cố tìm 1 miếng băng dán lại. Thói quen đấy, ngày xưa đến giờ, nhưng sao tìm mãi không thấy cái tủ thuốc nhỏ của ba treo trên tường, bức tường nửa xám nửa xanh, cái bàn tròn 4 chân này là nhà tôi đấy mà, sao chẳng còn cái tủ. " Ba ơi cái tủ thuốc nhà mình đâu rồi? " Tiếng của tôi vọng lại.

Cảm giác như có gì không lành, tôi chạy lại góc phòng, dây lan biến mất rồi, thay vào đấy là một cái giường đơn, ở trên là tấm nệm đơn và bên dưới là tấm chiếu đơn. Cái gối ôm cùng cái gối nằm, hình con mèo. Hoảng hồn. Cái giường năm tôi lên lớp 5 đấy mà, cái giường riêng đầu tiên của tôi. Sao nó lại ở đây, không phải nó đã bị bỏ đi sau 2 lần sửa nhà sao? Con mèo cấu tôi kìa, nó đang nằm cuộn tròn êm ái ngay dưới cái mền. Cái chỗ mà những chú mèo nhà tôi vẫn hay nằm. Nó nằm ngoan lắm, tôi lại vuốt nó, lần này ánh mắt nó buồn hơn nữa, nó lấy lưỡi liếm chỗ rướm máu khi nãy. Má đâu, sao Má không la nhỉ? Ngày trước mỗi lần mèo liếm láp này nọ Má sẽ la và bắt bỏ mèo xuống kia mà? "Má ơi, mèo liếm tay con" Tiếng của tôi lại vọng.

Cảm giác sợ hãi xâm chiếm hoàn toàn thân thể tôi, sao thế nhỉ? Tại sao? Sao nhà trống vắng vậy? Tôi nhìn lên tường. Cái bảng đen, trên đó vẫn còn ghi dòng chữ " S + be + V3/ed ...." Cấu trúc câu bị động, tôi lẩm nhẩm. Nếu là People, là He, She, They, ... Có thể ko cần đặt by + O cuối câu. Tôi lẩm nhẩm. " Huy, đi học thêm, đến giờ rồi kìa" Tôi thấy bạn tôi nhiều lắm : Phương Trang, Khánh Linh, Mỹ Khanh, Thanh Trúc, Từơng Vân, ... Đứng gọi tôi í ới ở ngoài tấm cửa kính kia. Chúng nó nhìn tôi cười và miệng thì không thôi thúc giục.
Nhưng ... Không có lối thoát, 4 bề chỉ là tường và từng tấm kính trong suốt, cái giuờng biến đâu rồi, con mèo phóng đâu mất rồi, ... Sao tôi chẳng thấy gì cả? Tôi thấy lửa cháy 1 góc phòng, bọn bạn tự dưng tụt xuống như có 1 cái thang máy đưa chúng xuống, tôi lại thấy mình với ngừơi nhìn theo, tôi đang ở một ban công, Má tôi kìa. Má tôi đang dẫn em tôi đi chợ. Tôi la lên : Má ơi, cháy, cứu con, Má ơi, cháy trên phòng kìa má. Má không nghe, Má vẫn đang mặc cả, Má nói Má sẽ mua trái cây cho tôi ăn, đợi Má chút. Tôi nghe tiếng Má cười, mà sao Má không nhìn tôi. Sao vậy? " Má
ơi, cháy, cháy kìa Má "

Lửa lan dần đến tôi rồi, bọn bạn thì cứ giục đi học bên dưới, còn Má vẫn đứng đó mặc cả. Tôi thì cứ gào thét như điên loạn.

Tĩnh. Mồ hôi ướt đầm. Tôi mất 5p để định thần lại vị trí mình đang ở. May mắn quá, cái đèn thằng 8 tặng vẫn còn bên cạnh, cuốn Rừng NaUy vẫn mở ở trang thứ 321, vậy là tôi đang đọc Rừng NaUy và đã ngủ quên đi mà vẫn chưa tắt đèn. Sao thế nhỉ?

Giấc mơ kinh hãi này đến vói tôi lần đầu. Đêm qua, sau một tối nghe Rock cùng thằng Thảo.

Tôi ôn lại nó.

Dây lan bị dập do tôi đạp lên nó vào năm tôi 5 tuổi lần được ông Ngoại vác trên vai đem về nhà ông chơi. Dây lan ấy là của Dì Hồng - người dì thương tôi nhất - Lần đó tôi bị dì bắt đứng khoanh tay đúng 15p trước khi ba má lên đón tôi về nhà.

Con mèo cắn vào tay tôi lúc tôi học lớp 5, tôi không nghe lời mẹ dặn mà vẫn hay ẳm nó mỗi khi đi học về. Một lần nó cắn mạnh đến chảy máu, chính ba đã dán miếng băng keo cá nhân cho tôi.

Cái lớp học thêm AV theo Cô đến tận lớp 12 chỉ mình tôi là nam.

Cái đám cháy gần nhà ở trọ khi tôi ngủ trưa vẫn không hay biết gì cả, đến khi giật mình tỉnh dậy thì người ta đã dập tắt được đám cháy, nó lan sang 2 căn nhà, còn 2 căn nữa là đến nhà tôi trọ. Lần đó dì 6 nhìn tôi mà chỉ biết cười, con ngủ như chết, có cháy cũng không hay. Tối đó tôi gọi điện về cho Má, ko dám kể chuyện đám cháy mà chỉ muốn nghe giọng nói của Má, Má nói sẽ mua xoài, thứ 2 tuần sau lên SG khám bệnh cho Nhí, Má gọt cho 2 đứa ăn.

Những mảng màu kí ức, không đầu không đuôi, không liên quan, không tự chủ lại gắn nối với nhau tạo nên một mảng tối tâm hồn tôi vào một đêm kinh hãi như đêm qua. Tuổi thơ tôi có gì để đau đớn như thế cơ chứ ! Điềm gì đây ? Chuyện gì đang đến đây ?

Image


Tôi bi
ết dạo này tôi khó ở.

Tôi cáu bẳn với khói thuốc lá dù đêm qua khi rời khỏi quán người tôi mịt mù mùi thuốc. Nhưng sáng nay, cũng cái mùi ấy, bàn bên cạnh làm tôi khó chịu. Buổi cafe sáng nay của tôi phải kết thức sớm hơn, chẳng được như ý muốn, tôi lùa cho vội hộp cơm ưa thích, uống cho vội ly đen đá vừa được bày ra, đeo headphone và lên xe rong ruổi.

Con đường Sài Gòn buổi sáng, cũng xe cộ, cũng ồn ào, thưa hơn đôi chút nhưng vẫn không vừa lòng. Trời hôm nay trong xanh, mây cao và gió nhẹ. Tôi sẽ đi hết quãng đường này, đi qua cơn gió này, và dứt bản nhạc này. Lúc đó tôi sẽ rẻ. Bất cứ là nơi đâu và thế nào.

Tôi sẽ rẻ một hướng khác, nơi đó là hứa hẹn, là đợi chờ hay bao điều bất ngờ đến với tôi ?

Chẳng biết. nhưng chắc chắn sẽ rẻ,

... Phải như thế thôi một khi lòng đã chán !

Lòng tôi chán ... hay tôi đang bị stress hoành hành?

Chẳng biết !

Thứ Ba, 7 tháng 11, 2006

C | uoi t | h | u




Vy là cui thu ri đy !

Mùa đã tàn cho lá mng không vướng cành

Hay lá mng dn lìa cành báo hiu mùa trôi .

Chng biết !

Cuối thu rồi ... Đông sẽ sang?

Tự nhiên hay hát câu này : làm sao về được mùa đông ...

Ngày thì vn dài ra thế đi ch
Đêm vn đen đc quen dn đnhư thế đ
i trôi.

Còn ta - cmãi ln tránh nhng dn vt không thoát.

Chu !

Không vì mình, không do mình, cũng không ti mình.

Đành chu !

Ta mtng ngón tay trên bàn tay mình ri khép li, cm giác trng rng trng xóa rõ ràng hơn bao gi. Ri li mrng cthy đ svào bóng đêm, chm vào tng mng đen dày đc, ráp ni thành vũng ti trong hn mình, nghe u ut. Cái thdài nó đến du dàng, nhnhàng thế mà nghe u cùng tn.

Khi chán chường nên làm gì? Người anh nói là hãy tạo công việc cho mình làm, dọn dẹp này, dọn dẹp cật lực rồi bày ra la liệt một bàn đầy thức ăn thức uống, để tự thưởng cho mình, sau đó lăn đùng ra mà ngủ, như vậy cái chán sẽ bỏ mình đi.

Mình thì không tin và cảm thấy thật vớ vẩn, một khi mà cái chán nó đến từ mọi khía cạnh, ngóc ngách của đời sống này, thì mỗi việc duy nhất mà mình thấy hay là khoác áo mà bỏ đi, xa xôi, vậy là xong. Có thể đó là một chuyến đi .. Không trở về ...

Image


Ng
n đèn sáng này, trang sách lt mnày, mt clướt mà trong đu rng tuếch, không gì c, chng đng li gì c.

Nm, nhm mt. Hình như chưa tt đèn. Thôi cđể đấy, thánh sáng ht trong đêm cũng lloi qunh đơn thế chc cũng ttàn.

Ngngoan đi nhé ... ngày mai li háo hc chđón nhng bn bmi, nhưng ưu tư mi ca mt đời

1 đêm cuối thu

Thứ Sáu, 27 tháng 10, 2006

ngày | b i n h t h u o n g




Ngày bình thường với muộn phiền đan thành chiếu hoa
Ngày buồn rầu ngỡ là mình chết đi rồi
Ngày thật dài với bộn bề tiếng ong tiếng ve
Ngày lạ lùng ngỡ là mình hết mơ rồi
Image
Có vui mừng không?
Thật hết thật đã xa rồi đêm trường giông bão
Và mắt thật hết hơi cay đêm nào khóc vùi
Khi những cơn mơ cuốn ta đi thật xa sáng ra nhìn lại quanh mình không ai
Ta đốt đêm dài câm nín ... ngày mai có thôi chênh vênh
Và tôi đã biến tôi thành một con trăng dưới căn gác nhỏ
Và tôi đã nhớ tôi về từ trên cao ánh sao muôn màu
Cơn mơ ôi thôi mang tiếng đêm
Cho ta nghe tim ta thôi mềm
Cho ta nghe gió ru bên thềm
Cho ta nghe tiếng ai đầy thêm
Mà sao đêm vắng ... mà sao đêm cứ đen
Mà sao đêm cứ ... mà sao đêm cứ quen
Mà sao đêm vắng ... mà sao đêm cứ đêm
Mà sao đêm cứ ... mà sao đêm cứ trôi
Và tôi đã biến tôi thành một con trăng dưới căn gác nhỏ

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2006

Nhung loi ve mien hoa




Hoa cúc là của mùa thu hay mùa thu thuộc về hoa cúc?


Hoa cúc nhiều màu lắm


... Với Vũ hoa cúc phải có bổn phận ... có màu vàng


 


Quyển sách nhỏ, lại mang cho tôi nhiều cảm xúc. 


Cảm xúc ngay những trang lật đầu tiên : Thứ Sáu - truyện ngắn đầu tiên cho tôi chút ngỡ ngàng


My nhớ buổi chiều thứ sáu ấy lắm, buổi chiều thứ sáu như rất nhiều thứ sáu đã đi qua đời My.


Rồi đến cái mặc định của hoa cúc phải màu vàng trong truyện ngắn tựa đề của sách lại cảm thấy sao gần gũi và giống như mình


Uhm, thì tất nhiên có những chuyện đã mặc định là như thế, nếu cố thay đổi ... chắc gì đã còn phù hợp


Như... hoa cúc phải có bổn phận màu vàng.


Như ... đã đành phải như thế.


 


Những Lối Về Miền Hoa

(Tủ sách tuổi mới lớn)

Tác giả: Nguyễn Thu Thủy

(Bút danh khác : Thủy Vũ

25-09-1983

Cao học Văn học ĐH KHXHNV - Hà Nội)

Nhà xuất bản Kim Đồng

Giá tiền : 6000đ

Thứ Hai, 16 tháng 10, 2006

1 | ngày - tôi




Năm nay tôi 25 tuổi. Có nghĩa là trước đây 25 năm tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn là không biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sự may mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm bạn mới... Chẳng hạn, làm sao tôi có thể quen bạn – những ai cố ý hay vô ý lướt mắt qua blog này và chọn bạn làm bạn nếu tôi không ra đời?

Tôi 25 tuổi – không còn những sắp đặt cho những bề bộn của 1ngày đáng để nhớ, thôi những vướng bận đôi khi làm mệt mỏi cho những sắp đặt như thế.

Tuổi 25 năm nay – hình như nhẹ nhàng và bình thản hơn

Tôi thích từ bình thản ở trên

Tôi đọc và thấy hay khi tác giả nói về những cái tên

Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Một cái tên là một tình thương lớn.
Bạn tên gì vậy? Có khi nào bạn hỏi bố mẹ tại sao bạn lại có cái tên đó không? Tôi tin rằng bạn sẽ được nghe một câu chuyện thật dài về nó. Ðó là một bí mật về bạn. Một bí mật mà chỉ bố và mẹ bạn biết. Và chỉ khi đó bạn mới biết tại sao một cái tên lại là một tiếng nói đẹp đẽ nhất.

Cái tên quan trọng lắm. Bởi nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta sẽ gọi trong suốt cuộc đời một đứa trẻ. Ðứa trẻ này khác với đứa trẻ kia trước tiên là một cái tên. Khi nhớ một cái tên tức là ta nhớ về một con người có cái tên đó. Không gì tuyệt diệu hơn khi mình gọi tên người thân của mình

Rồi khi lớn dần, những tên gọi dần được thay thế bởi những danh xưng để thể hiện 1 góc cạnh, 1 ý tứ nào đó trong cốt lõi tính cách mình cũng nhằm hướng đối phương nhớ đến mình dưới danh xưng bao hàm nghĩa tích cách như thế.

Và tôi nghĩ cái danh xưng cũng quan trọng lắm. Những cái tên – từ đó – cũng được kết nối với danh xưng – 1cách để thể hiện mình

Bạn có khi nào hỏi mẹ mình chuyện này chưa? Tôi nghĩ sẽ rất thú vị. Bạn sẽ biết về mình lúc mới chào đời. Bạn có biết mở mắt nhìn bố mẹ không? Bạn bao nhiêu kí? Khi ngủ, bạn khóc mấy lần trong một đêm? Bạn có tóc không, màu gì? Cả trăm chuyện để biết về mình. Nhưng tôi muốn nói với bạn một điều, chúng ta phải bí mật. Chuyện đó phải riêng tư. Khi bạn giữ một điều bí mật về mình hay về ai đó, bạn sẽ không bao giờ quên. Những chuyện bạn nói ra rồi, bạn sẽ quên mất. Tôi dám chắc như vậy

Thế thì với tôi – những cái tên – hay những danh xưng sẽ là những bí mật mà tôi nghĩ tôi ấp ủ suốt quãng đời này, giấu kỹ sâu tận trong lòng tôi – nơi đó tôi sẽ nghĩ về cùng những yêu thương.

Ngày 15 tháng 10 năm 2006

Cảm ơn Người đã cho một mùa tròn trăng.

Cảm ơn mọi Người đã cho một | ngày - tôi bình thản.

Đêm qua, tôi nằm và ôn lại từng danh xưng mà tôi hằng biết được. Bạn cùng đếm với tôi nhé : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... , : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... , : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... , : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... , : ..., ...., ..., ..., ..., ..., ...., ... ,

....

.... .... ....

[Font Arial : copy & edit : @ n g u y e n | n g o c | t h u a n - Vua Nham Mat Vua Mo Cua So - ]

Thứ Hai, 2 tháng 10, 2006

T RU N GT HU




"Trung Thu ngày còn bé là những đêm háo hức tôi đón ánh trăng tròn trong điệu múa lân rộn rã, là mâm cỗ bánh trái ắp đầy được quây quần bên những người thân yêu. Trung Thu ngày bé còn là tôi với những nụ cười tươi tắn khi cất cao lời ca đón Tết Suối Hồng dưới ánh sáng lan tỏa đất trời, là nụ cười mà cả khi trong mơ còn thấy ..."


Trung Thu - chỉ hai tiếng ấy thôi cũng dễ dàng gợi lên cho ta cái náo nức của thuở thiếu thời. Một chút nhung nhớ về thuở xưa cũ ấy như chưa từng bị phủ bụi thời gian mà vẫn còn hiển hiện trước mắt ta.


"Trung Thu - của tôi bây giờ là những nao nao khi ngày rằm tháng 8 gần kề, là những giây phút bất giác, ta chợt thèm khát được sống lại những năm tháng trẻ dại, được vui chơi, được tung tăng và được quây quần mâm cỗ cùng gia đình.


Và tôi sẽ lại cất cao tiếng hát - những khúc hát ngày xưa, tươi vui rộn rã - để lại được như ngày xưa, hân hoan Rước Đèn Tháng 8 "


Image

 



 

 

Image

 

--- --- --- --- --- ---

 

 

Tuổi nhỏ một thời của tôi gắn liền với những khúc ca thiếu nhi như thế, say sưa và mê mãi. Để sáng nay, nghe lại câu hát quen tự nhiên thấy lòng mình lâng lâng khó tả.


Sẽ lại trở về vào Trung Thu này !


Chắc chắn thế


Trung thu '06