Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008

Entry for October 21, 2008

Hôm nay anh lại mò vào blgo Sô đọc thơ, sau một vòng lướt blog. Hình như ai cũng đang có vấn đề. Quá nhiều vấn đề. Mèo - búp - xanh và Sô cũng thế.

Tệ hại thật. Anh thấy mình khóc. Không phải sẻ chia, không phải thương cảm mà là ganh tỵ.

[[[ Bé Mèo hớn hở nhận được quà của Sô. Nó nhảy tung tăng, cho chân cách rời mặt đất. Khi hạnh phúc thăng hoa, người ta không ý thức được mình đang làm gì. Rồi bé Mèo buồn, vì món quà, sau khi vượt qua đại dương mông mênh sóng, bao nhiêu tầng trắng mây, đã không còn nguyên vẹn...]]]

Món quà - tự bản thân nó đã lồng vào đấy bao nhiêu tấm lòng người gửi, sá gì chút sứt mẻ, sá gì chút không vẹn nguyên mà buồn lòng hở em?

Anh để lại một comment cho bé Mèo. Chia sẻ cảm xúc cho em nó về cái hạnh phúc, cái bất an về khoảng cách địa lý và những nỗi cô quạnh đôi khi bất giác ập đến. Anh biết mình đã để lại những lời thừa, bởi bản thân mình - có tư cách gì mà lên giọng khuyên răn.

Sự thật là, có chết anh cũng không thể quên nỗi ngày 15/10 của 2008.

---

Thơ của SÔ:

Đôi khi chợt nhận ra mình như thân cây.

Chơ vơ – vươn lớn
Chơ vơ - vững chãi, đương đầu
Chơ vơ - mốc meo, nâu sẫm
Và chơ vơ, mục ruỗng, đổ tàn.

Nhiều lần muốn lặng im và cay độc.
Lá và cây riêng mang, khi không còn cuối đời gần nhau. Là thế.

Thì vậy. Không khi nào ai mang một bó lá tặng nhau.

Tôi không thích những đoá hoa có thể là như thế.

Có những suốt đêm nằm im không ngủ dường như thấy bức tường răn nứt.
Có những sáng lòng mang hồn hoài nghi, hình như mình không đủ can đảm cô đơn và hạnh phúc chỉ là khoảnh khắc.

Đợi xem trong ngày có gì vui: cuộc gọi, tin nhắn, ... và cả những vô tư ai đó nói thích mình.

Chợt nghe lá xôn xao. Là thế.

Không có nhận xét nào: