Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008

Entry for October 31, 2008

8 nói nhìn là biết anh buồn. Ừ, vậy thì mình buồn.

Buồn vì:

- Sự tung tăng, tung tẩy.

- Trời mưa.

- Nhăng nhăng nhố nhố.

- Chữ: "xa lạ".

Tối qua, lúc đợi Sky đi ăn tối. Tôi cố gắng thêm một lần đọc lại Người Ti Vi. Nhưng, thật tình chịu không nổi. Hình như cũng chỉ chừng nhiêu trang đó, rồi đóng sách lại. Đọc thêm mệt người. Cuộc sống vốn dĩ đã mệt thế này.

Tôi đọc Tuyết, theo lời nữ văn sĩ khuyến cáo (hình như thế). Cũng không thích lắm, nhưng có câu này thấy buồn cười: "mỗi sáng, tôi dừng mình lại một chút để biết còn sống". Tôi thì, dừng mình một chút để biết nhiều thứ lắm, đại loại: còn sống, còn yêu, còn thương, còn nhớ. Thứ tình cảm mà ai ai cũng bảo là xa xỉ, là ngõ cụt tối tăm. Thiệt tình !

Tôi quyết định, bỏ qua Người Ti Vi, bước tới truyện ngắn tiếp theo. Nếu nuốt được thì tốt, không thì lại bước tiếp truyện nữa. Đem cái việc này gắn vào đời sống, không biết là có được dễ dàng thế không?

Nhân nhắc đến truyện, sực nhớ: Cánh đồng bất tận của Tư đã tái bản đến lần thứ 18. Tựa bìa sách cũng được đổi mới, thay màu xám tro vào cái xanh mơn mởn, có vẻ phù hợp hơn với nỗi bất tận. Nể bà này thiệt.

Tối rồi, đọc Cánh đồng bất tận một mạch, hết vèo trong đêm. Nhớ đến CD Ý Lan - Khánh Hà hát Nỗi yêu bất tận. Lục tìm nghe mà CD chép 10K hư hết rồi. May mà vẫn còn giữ bản Mùa Thu Chết Ý Lan hát trong máy.

Lôi ra nghe, repeat nhiều lần...

Để biết...

Mùa thu đã chết/ Em nhớ cho/ Mùa thu đã chết/ Em nhớ cho/ Mùa thu đã chết... đã chết rồi.

1 nhận xét:

Meg nói...

Anh nói nhìn là biết em vui đi.