Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2008

Sẽ quay về - thật không?

4 ngày không blog, không phải không có chuyện để viết, mà đúng hơn không có tinh thần.

Bây giờ, chiếc ví ấy đã trở về, quan trọng hơn cả bản chất của nó. (Cảm ơn em Meg đã góp thêm một lời nguyện).

Tôi nhớ lại cảm giác của mình đêm xảy ra sự việc. Phản ứng của bao năm rồi vẫn thế, hình như vẫn là đứa trẻ của cách đây nhiều năm, hoang mang hoảng loạn. Suy nghĩ đầu tiên, phải gọi cho một ai đó, nếu là một mình tôi thôi, chắc tôi không biết giải quyết thế nào. Mới đây, khi đã an tâm là nó - chiếc ví - sẽ trở về với mình, tôi hỏi anh: "nếu em không giữ được mối liên lạc với 8, với anh, với meg. Em biết gọi cho ai vào tối hôm đó". Tôi hỏi dù biết chắc anh sẽ trả lời thế nào. Con người ấy, cách suy nghĩ ấy, tôi còn lạ gì. Không biết anh có hiểu, tôi hỏi là để một lần nữa khẳng định sự cô độc của bản thân mình. Mà ngay khi hỏi xong, tôi đã nghĩ, chiều hôm đó, khi đã chắc cầm trên tay chiếc ví, việc đầu tiên tôi làm chắc là khóc. Khóc thiệt thà, ngon lành... cho bao nỗi dồn nén bao ngày qua, từng đêm qua, cho những suy nghĩ miệt mài không lối thoát và cả cho cái tự hờn trách bản thân mình quá đỗi bi thương. Còn khóc vì chiếc ví đại diện cho niềm tin, niềm tin ắt hẳn quay về khi con người ta có hy vọng và chờ đợi. (không biết anh có hiểu đúng ý lời nguyện của em không, Meg nhỉ).

May thay tôi không khóc. Có chút cay nồng nơi sóng mũi, dù tôi đã chuẩn bị khá kỹ càng, tôi để cho em 8 cầm lái.

Khi viết entry này, tôi lại nhớ đến entry Mười lăm phút của hơn 2 năm về trước. Và thấy mình chưa già bao giờ trong suy nghĩ. Mọi chuyện cứ như là hôm qua!

Không có nhận xét nào: