Ngày 25/10. Ngày đám cưới của thằng Nam bạn đại học.
Giấc ngủ trưa không yên. Nhưng chiều Sài gòn đẹp đến nao lòng. Muốn rủ em đến một góc quán quen, êm ấm. Không thể. Cũng muốn giá như chiếc điện thoại rung lên, một mối liên lạc tự tìm đến trong chiều đẹp thế này. Không có.
Anh sợ lắm những buổi tiệc đám cưới - chúng cho anh cảm giác ganh tỵ ngột ngạt. Cũng sợ lắm những buổi chiều cuối tuần nắng dần tắt, gió vừa đủ cho lòng mênh mang. Và trống trãi. Anh sợ nhất những lúc như vậy. Tỉnh giấc, thấy tay chân như thừa thãi, và em - ở đâu đó có bơ vơ?
Giờ thì yên vị trong quán quen thuộc, góc cũ không dành cho anh. Không có ô cửa kính nhìn ra phố đang dần tắt trong nắng chiều. Tai đeo phone và nghe CD Sô tặng trong ngày Sinh nhật năm nay. Sô chọn cả thảy 14 bài, nhẹ nhàng đủ để thấy sẻ chia trong lúc một mình, trong chiều nắng đẹp và nhớ...
Tự hỏi đến bao giờ, anh mới thôi?
1 nhận xét:
em cũng hay chờ những mối liên lạc, bất kể ai, bất kể nào, để thấy mình chuyển động. và em cũng luôn nhớ trong "một mình" của Hà có gì.
Đăng nhận xét